Buổi tối tại Trùng Dương Điện.

Bá quan văn võ đã có mặt từ sớm. Tất cả hoàng tử, hoàng tử phi đều đã có mặt đầy đủ.

Khánh Hoàng quý phi cùng tứ phi cũng đã đến. 

Chỉ còn Chiêm Du đế hậu và nhân vật chính hôm nay - Ngũ hoàng tử cùng vị tân Hoàng tử phi của hắn.

Thất hoàng tử là người đầu tiên lên tiếng phàn nàn.

"Thường ngày Ngũ huynh đều đến sớm nhất.

Lấy được một nương tử giàu có rồi thì liền đổi tính! Ha ha!"

Mọi người nghe vậy đều cười theo.

Chỉ vừa qua một lát, liền nghe thái giám thông báo, Ngũ hoàng tử và Ngũ hoàng tử phi đến.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía lối đi vào.

Nam tử vận một bộ y phục xanh ngọc bích, cổ tay áo thêu thất thải tường vân bằng chỉ bạc, dáng người cao gầy, nho nhã. Tuy sắc mặt có chút trắng bệch, giữa mày có chút mệt mỏi do bệnh tật, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều đến vẻ tuấn tú của hắn.

Nhìn sang người nắm tay đi bên cạnh hắn, ai nấy đều phải hít vào.

Nữ tử gương mặt tròn, đôi mắt cười cong cong như trăng khuyết, nổi bật trên nước da trắng sứ. Nàng không phải kiểu nữ nhân xinh đẹp như hoa, mà là một cô nương mỹ miều, lại có chút đáng yêu, khiến ai trông thấy cũng muốn yêu chiều.

Nàng cũng vận một bộ y phục xanh bích đồng bộ với Ngũ hoàng tử, trên vạt váy thêu hoa bách hợp bằng chỉ vàng. Tóc vấn cao, búi lên bằng một bộ diêu vàng có đính lưu ly và ngọc bích. Cả người từ trên xuống dưới đều toát lên phong thái của một tiểu thư quý tộc.

Lục hoàng tử mới chiều còn ghét bỏ nàng, hiện tại mắt như muốn dáng lên người nàng.

Thất hoàng tử vừa đầu têu bày trò, hiện tại cũng nhìn nàng mà quên mất những lời chọc ghẹo ác ý.

Hai người từ từ bước vào giữa điện. 

Ngạc Điền và Hạ Quả vừa nhìn liền thấy chỗ giữa Tứ hoàng tử và Lục hoàng Tử còn ghế trống, nghiễm nhiên là dành cho hai người.

Ngạc Điền ho khan hai tiếng, đang định dìu nàng bước qua, thì cảm giác được nàng nhẹ nhàng níu hắn lại.

Hắn tuy không hiểu nàng muốn làm gì, nhưng cũng phối hợp với nàng, đứng lại.

Hạ Quả lên tiếng.

"Thái tử, thái tử phi, an!

Đã một lần gặp qua, không biết Thái tử có còn nhớ thần muội?"

Thái tử không ngờ Hạ Quả lại lên tiếng bắt chuyện với mình, ngẩn ra một cái, rồi liền cười gật đầu.

"Ta, tất nhiên nhớ rõ! Có việc gì?"

"Thần muội ngu dốt, không biết vòng vo, liền xin được hỏi thẳng.

Dám hỏi Thái tử, mục đích của buổi tiệc hôm nay là gì?"

Thái tử nghe qua liền biết nha đầu này đang muốn gây chuyện.

Tất cả mọi người trong Trùng Dương điện đều nín thở nghe ngóng.

"Mục đích của buổi tiệc hôm nay, chính là đón gió tẩy trần, cũng chính là chúc mừng cho đại hôn của Ngũ đệ và ngũ đệ muội!"

Hạ Quả liền cười khảy một tiếng.

"Vậy, hai người chúng ta chính là nhân vật chính của buổi tiệc ngày hôm nay!

Nhân vật chính của buổi tiệc, lại được xếp chỗ ngồi ở đây à?"

Bá quan văn võ hít vào một tiếng. Đây tuyệt đối là trắng trợn sinh sự!

Phe Tam hoàng tử điềm nhiên xem kịch.

Bát hoàng tử nhếch miệng cười, quá thú vị!

Chuyện chỗ ngồi này, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.

Những lời của Hạ Quả nói không hề sai. Trước giờ chủ nhân hoặc nhan vật chính của cung yến, đều sẽ chỉ ngồi dưới Hoàng đế và Thái tử.

Nhưng mà, Ngũ hoàng tử này trước giờ không có giá trị tồn tại, nên chẳng ai buồn để ý đến việc này.

Nhị hoàng tử liền lên tiếng.

"Ngũ đệ muội! Chỉ là một chỗ ngồi, hà tất phải như vậy!"

Hạ Quả nhìn thẳng vào Nhị hoàng tử, khí thế mười phần.

"Ta chẳng biết huynh là vị hoàng huynh nào, nhưng huynh lên tiếng như vậy, rõ ràng là đang xử ép ta!"

Sau đó, nàng quay lại nhìn Thái tử, cười một nụ cười không chút độ ấm.

"Thái tử điện hạ! 

Ngày đó người sang Nam Quốc, Vĩnh Khánh đế - nghĩa huynh của ta, và Dư Quý Quận chúa - nghĩa tỷ của ta, có từng bạc đãi người chăng?"

Thái tử liền xanh mặt.

Con nha đầu này! Hở một chút là lôi Nam Quốc hoàng đế và Dư Quý quận chúa ra thị uy! 

Hắn cố dằn xuống cơn giận, ra lệnh.

"Người đâu! Chuyển bàn của Ngũ hoàng tử và Ngũ hoàng tử phi lên đây!"

Hạ Quả liền cười tươi như hoa.

"Đa tạ Thái tử!"

Ngạc Điền từ nãy đến giờ chỉ đứng một bên ho mấy tiếng, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Thấy Hạ Quả đã đạt được mục đích, liền cúi người với Thái tử.

"Đa tạ Thái tử khoan dung!

Nương tử của đệ không hiểu quy củ, mong Thái tử thông cảm, giơ cao đánh khẽ."

Thái tử phiền chán nhìn bọn hắn, phất phất tay ra hiệu vào chỗ.

Ngạc Điền liền dìu nàng ngồi vào chỗ trống mới được dọn ra ngay trước Nhị hoàng tử. 

Nhị hoàng tử tức đến đỏ cả mặt, âm trầm nhìn Hạ Quả.

Hạ Quả không nhìn hắn, chăm chăm nhìn xuống điểm tâm trên bàn.

Lúc này, hoàng đế và hoàng hậu mới xuất hiện.

Tất cả nhanh chóng đứng lên.

"Hoàng thượng vạn tuế! Hoàng hậu thiên tuế!"

Chiêm Du đế thong thả vào chỗ, rồi lên tiếng.

"Bình thân!"

Tất cả nhận lệnh, an vị. 

Hoàng đế và Hoàng hậu đã đứng bên ngoài được một lúc, nghe hết tranh cãi trong điện.

Hoàng đế chỉ bình thản như thường, tỏ vẻ không quan tâm. Hoàng hậu lại nhìn Hạ Quả mấy lần.

Chiêm Du đế hậu nói mấy lời khách sáo, chúc phúc cho Ngạc Điền và Hạ Quả, rất qua loa lấy lệ, rồi cho nhập tiệc.

Tiệc được một lúc, Hạ Quả lại đứng lên.

"Khởi bẩm hoàng thượng! 

Nay, Ngũ hoàng tử và con đã thành thân, ở lại trong cung cũng không tiện.

Mong hoàng thượng ân chuẩn cho con và Ngũ hoàng tử được phân phủ ra ngoài sống riêng."

Toàn thể người trong điện lại được một phen hóng hớt.

Hoàng hậu ra vẻ hiền hòa, đáp thay hoàng đế.

"Ngũ hoàng tử phi.

Ngươi và Ngũ hoàng tử thành thân ở Nam Quốc, mới vừa về cung hôm qua, hôm nay đã đòi phân phủ, như vậy có chút không thỏa đáng."

Hạ Quả cũng không chùn bước.

"Hoàng hậu nương nương! 

Tất cả các hoàng tử thành thân xong đều được tách phủ, con ở đây chính là muốn lấy quyền lợi chính đáng của phu quân nhà con.

Phu quân nhà con bệnh tật quấn thân, bản thân con cũng là người không biết chút gì về lễ nghi hoàng gia Chiêm Du. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là cho bọn con chuyển ra ngoài thì tốt hơn ạ!"

Nhị hoàng tử lại lên tiếng.

"Ngũ đệ muội! Sao ngươi dám bất kính với hoàng hậu nương nương như vậy?"

Hạ Quả nhìn Nhị hoàng tử, ghét bỏ ra mặt.

"Hoàng huynh! Đây không liên quan đến lợi ích của huynh, huynh đương nhiên không sốt ruột  a!"

Nhị hoàng tử và Hạ Quả hai bên giương cung bạt kiếm.

Không ngờ, Bát hoàng tử lúc này lại lên tiếng.

"Nhị hoàng huynh, ta thấy Ngũ hoàng tẩu nói không sai. 

Dù gì Ngũ hoàng huynh cũng đã thành thân, phân phủ chỉ là chuyện sớm muộn. Huynh lên tiếng lúc này cũng có chút không thỏa đáng."

Khánh Hoàng quý phi luôn im lặng làm mĩ nhân trong tranh, lúc này bỗng dưng lên tiếng.

"Hoàng hậu nương nương,

Minh Hòa Quận chúa đã nói đến như vậy, chỉ là một cái phủ, chi bằng thỏa ý của hoàng tử và hoàng tử phi!"

Nếu hỏi trên đời này, Bạch Hoàng hậu ghét ai nhất, thì bà ta sẽ không do dự chỉ thẳng vào Khánh Hoàng quý phi này.

Bà ta vốn dĩ không định từ chối ngay, nhưng Khánh Hoàng quý phi vừa lên tiếng, bà ta liền thay đổi quyết định.

"Ta không nói là muốn giữ Ngũ hoàng tử và con lại. Chuyện phân phủ chỉ là sớm muộn.

Chỉ là hiện tại, có chút gấp gáp, chưa có phủ đệ phù hợp cho các con.

Các con đợi thêm một thời gian, để ta và Hoàng thượng bàn bạc, tìm cho các con một phủ đệ thật tốt. Được không, hoàng thượng?"

Hoàng thượng còn chưa kịp đáp, Hạ Quả liền cười, lên tiếng.

"Chuyện phủ đệ, không cần hoàng thượng và nương nương lo lắng.

Chỉ cần hai vị cho phép, tự con có thể sắp xếp được!

Con, thân là Minh Hòa Quận chúa, không đến nỗi ngay cả một phủ đệ cho tướng công cũng không mua được."

Hoàng hậu tức tái cả mặt.

Khánh Hoàng quý phi che miệng cười.

Thái tử lúc này liền lên tiếng.

"Ngũ đệ muội! Lời muội nói có chút quá phận rồi!"

Hạ Quả cười lớn, trong mắt toàn là vẻ ngang ngược.

"Ta, chính là ngông cuồng như vậy!

Thái tử đừng quên, tuy ta là Ngũ đệ muội của người, nhưng cũng chính là Minh Hòa Quận chúa do đích thân Vĩnh Khánh đế sắc phong, là nghĩa muội của người giàu nhất thiên hạ - Dư Quý Quận chúa!

Hôm nay, tại đây, ta muốn nhận được đáp án!"

Thái tử đau đầu thật sự. Ả điên này không nể mặt ai cả!

Lục hoàng tử không hề nể mặt, trực tiếp cười thành tiếng.

Hoàng đế lúc này mới ra mặt.

"Ngũ hoàng tử và Ngủ hoàng tử phi dọn đến Phủ Đông Bá Hầu cũ ở phía đông kinh thành đi!"

Ngạc Điền và Hạ Quả liền đứng dậy tạ ơn.

Hoàng hậu nhìn Chiêm Du đế, nhưng nghĩ đến phủ Đông Bá Hầu nhỏ bé chỉ có hai viện, cũng nhắm mắt cho qua.

Một bữa tiệc, phe Hoàng hậu và Thái tử ôm tức vào người, chỉ ngồi một chút liền ra về.

Khánh Hoàng quý phi cùng Tam hoàng tử xem như người không liên quan, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.

Lục hoàng tử vẫn dán mắt vào Hạ Quả. Trong lòng từ từ nung nấu những ý nghĩ không an phận.

Tứ hoàng tử và Bát hoàng tử cũng âm thầm đưa mắt nhìn hai vợ chồng Ngũ hoàng tử, sau đó bắt gặp ánh mắt của nhau, liền dời đi.

Ngày hôm sau, Ngũ hoàng tử và Ngũ hoàng tử phi sáng sớm đã dọn ra khỏi cung, đoàn người rồng rắn kéo nhau đến nhận phủ mới.

Đến nơi, thấy Phủ Ngũ hoàng tử nhỏ xíu, chỉ có hai sân viện.

Mọi người đều có chút hả hê, đợi xem kịch vui. Ai nấy đều ôm tâm thế chê cười Ngũ hoàng tử phi, ngu ngốc ra vẻ, bị hoàng đế và hoàng hậu chỉnh.

Ai ngờ, Hạ Quả cũng không náo loạn gì.

Nàng vung tiền một cái, mua năm tòa nhà liền kề xung quanh, đập thông và sát nhập vào phủ Ngũ hoàng tử.

Phủ Ngũ hoàng tử được nới ra rộng ngang bằng với Đông Cung.

Mấy người đang chê cười liền bị gió thổi cứng ngắt.

Được rồi! Ngũ hoàng tử phi người ta, chính là xuất thân nhà phú khả địch quốc.

Thao tác của nàng, không thể dùng suy nghĩ của người thường mà đoán được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play