Đoàn đưa dâu đi mất tám ngày để đến biên giới Nam Quốc -  Chiêm Du. Sau đó lại tiếp tục thêm mười ngày nữa mới đến kinh thành, chính thức nhập cung.

Thái tử Chiêm Du cùng các vị hoàng tử nghe được Ngũ hoàng tử ốm yếu lần này trở về, không chỉ cưới được một nương tử xinh đẹp, mà còn mang về của hồi môn gần năm mươi xe, đoàn đồ cưới không thấy điểm cuối, thì ghen tị xanh cả ruột.

Tình hình Chiêm Du hiện tại, có thể bao quát như sau.

Thái tử Ngạc Chẩn là đích trưởng tử do Hoàng hậu sinh ra, đang nắm thực quyền, đã thành thân, hoàng tôn lớn nhất đã mười ba tuổi. Nhị hoàng tử và Thất hoàng tử là bào huynh đệ của hắn. Ba người này coi như là ngồi chung một chiếc thuyền. Nhà ngoại chính là Bạch Thái sư, chỗ dựa vững như thạch bàn.

Tam hoàng tử và Cửu hoàng tử là do Khánh Hoàng Quý phi sinh ra. Cả hai đều là người văn võ song toàn. Nhà ngoại là Trấn Quốc Tướng phủ. Cùng với Tứ hoàng tử là con của Hiền Phi, một trong tứ phi. Nhà ngoại cũng là tướng quân nhiều đời, hậu đài cũng tính là vững chắc. 

Ba người này lập thành một liên minh lợi ích. Đây cũng là phe đối chọi gay gắt nhất với phe Thái tử.

Lục hoàng tử và Bát hoàng tử là con của Hề Quý phi, đứng đầu tứ phi. Quý phi này lại là con gái của Thừa tướng Sĩ Đạt - Hề Lôi. Từ khi Chiêm Du ký hòa ước, cũng được nâng lên thành một phe.

Tất cả các hoàng tử đều đã thành hôn, lập phủ, lên triều. Cục diện ba chân vô cùng rõ ràng.

Hạ Quả nghe xong, gật gật đầu tỏ ý đã hiểu.

"Ngươi đừng lo! Từ giờ ngươi cũng có hậu đài!

So với Quận chúa và Nghiêm đại nhân nhà ta, mấy phe này chưa lên nổi mặt bàn đâu!"

Ngạc Điền cười, gật đầu đáp lại nàng.

"Ta biết rồi! Nhưng mà, ta cũng không vô dụng như vậy.

Ông ngoại của ta là cựu Thái phó, đại cữu cữu của ta là Lễ bộ Thượng thư.

Tam cữu cữu của ta cũng là một tướng quân.

Chỉ là, nhà ta là gia tộc thư hương, nhiều đời không tranh đấu, nên so với mấy phe này có phần yếu thế."

Hạ Quả tròn mắt hưng phấn.

"Vậy tính ra nhà chúng ta cũng thật mạnh mẽ a!"

Hắn còn chưa đáp lời nàng, đã nghe có người của Thái tử đến gặp.

Ngạc Điền từ lúc về đến biên giới đã được Hạ Quả hóa trang, quay về dáng vẻ xanh xao yếu đuối. Hắn điều chỉnh trạng thái một chút, rồi gật đầu cho người vào.

Tào Công công vừa bước vào trong phòng, đã nghe được một mùi thảo dược nhàn nhạt.

Ngạc Điền mặc một thân trường bào xanh lục, ngồi dựa vào ghế, sắc mặt trắng bệch, có chút xanh xao, thỉnh thoảng còn ho khan.

Ngồi bên phải, chính là tân Ngũ hoàng tử phi, một thân lụa hồng, dung mạo tươi tắn, sáng rỡ như minh châu, đang ngồi ung dung uống trà.

Hắn hơi cuối người, chào hỏi một tiếng.

"Ngũ hoàng tử, Ngũ hoàng tử phi, an!

Tiểu nhân mang theo lệnh của Thái tử, mời Ngũ hoàng tử và hoàng tử phi tối nay đến Trùng Dương điện dự yến. Thái tử đã chuẩn bị sẵn tiệc đón gió tẩy trần cho hai người."

Ngạc Điền gật gật đầu, chưa lên tiếng đã ho khan.

Hạ Quả đặt ly trà xuống, nhìn chằm chằm vào Tào công công.

"Nhà ngươi, là chức vụ gì?"

Tào công công hơi ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng đáp lời.

"Bẩm Hoàng tử phi, nô tài chỉ là một công công thuộc Nội vụ phủ, không có phẩm cấp."

Hạ Quả liền nhướng mày.

"Vậy tại sao thấy Hoàng tử và Hoàng tử phi lại không quỳ hành lễ?

Nội vụ phủ dạy người như thế à?"

Tào công công trợn mắt nhìn Hạ Quả.

Con nha đầu này từ đâu ra! Tên Ngũ hoàng tử này chỉ là một phế vật, dựa vào đâu muốn hắn quỳ xuống hành lễ!

Ngạc Điền ho khan liên tục, tiếng nói đứt quãng.

"Nàng ... không cần... vốn là như vậy..."

Hạ Quả đẩy ly trà cho hắn, âm thanh vẫn to rõ, như thể nói cho cả viện cùng nghe.

"Hắn không nể mặt chàng, cũng tốt thôi!

Nhưng còn ta! 

Ta đường đường là Minh Hòa Quận chúa do hoàng đế Nam Quốc sắc phong, là nghĩa muội của Dư Quý Quận chúa, đại tỷ của ta lại còn là Tứ hoàng tử phi của Sĩ Đạt kìa!

Hắn đây là không để ta vào trong mắt!

Người đâu! Ta muốn gặp Thái tử! 

Ta muốn đích thân hỏi xem, có phải là Chiêm Du các người, ngay cả một tên nô tài cũng có thể ức hiếp ta hay không!"

Tào công công xanh cả mặt, cắn răng quỳ xuống.

"Ngũ hoàng tử phi bớt giận! 

Nô tài biết tội! Kính mong Ngũ hoàng tử phi giơ cao đánh khẽ!"

Hạ Quả hừ một tiếng.

Ngạc Điền cảm giác mình sắp nín cười đến nội thương.

Dáng vẻ này của tân nương tử nhà hắn, đáng yêu không chịu được!

Hắn ho thêm hai tiếng, rồi mới chậm rì rì nói.

"Nàng... tha cho hắn đi! Chỉ có lần này, không có lần sau."

Hạ Quả liếc nhìn Tào công công.

"Biến đi!"

Tào công công lập tức đứng dậy lui ra.

Chỉ qua một buổi sáng, danh tiếng Ngũ hoàng tử phi hống hách, kiêu căng đã truyền khắp hoàng cung Chiêm Du.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thái tử đang đánh cờ với Nhị hoàng tử, nghe Tào công công bẩm báo lại, cười ra thành tiếng.

"Tưởng thế nào, thì ra là chỉ là một kẻ không có đầu óc!

Tốt thôi! Cũng không cần phải lo!"

Nhị hoàng tử cũng cười tán đồng.

"Không chỉ ngu dốt, mà còn không có mắt nhìn. Thế nào lại chọn trúng cái ấm sắc thuốc Ngạc Điền. Tên bệnh sắp chết ấy, cứ dai dẳng thế nhỉ!"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cùng lúc, tại Trường Xuân cung, Khánh Hoàng quý phi, Tam hoàng tử và Cửu hoàng tử đang cùng dùng bữa và nghe thái giám báo cáo.

Khánh Hoàng quý phi ưu nhã lau miệng, chậm rãi lên tiếng.

"Minh Hòa Quận chúa này, phải đợi quan sát thêm một thời gian nữa. 

Nàng ta rốt cuộc là kiêu ngạo ngốc nghếch, hay là sâu không lường được, phải từ từ mà xem.

Các con, không được khinh địch, cũng phải luôn luôn cảnh giác, rõ chưa?"

Tam hoàng tử và Cửu hoàng tử đều đồng loạt thưa vâng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trong Thanh Tuyền cung, Hề Quý phi cùng với hai vị Lục - Bát hoàng tử đang xem thư của Sĩ Đạt gửi sang.

Xem xong thư, Hề Quý phi liền thở ra.

"Ngoại tổ phụ của các con nói, nàng ta chỉ là một nha đầu đứng bếp, không có gì đáng sợ!

Chúng ta cứ mặc kệ nó!"

Lục hoàng tử vẻ mặt đầy ghét bỏ.

"Ngoại trừ đồ cưới có chút phong phú, thì đúng là một ả ngốc, vừa nhập cung đã gây ra thị phi.

Một Quận chúa nhỏ bé như ả, kiêu ngạo cái gì!"

Bát hoàng tử lại liếc anh trai mình một cái.

"Không phải chỉ là có chút phong phú đâu. Đó là cầu mà không được!

Sao huynh không giỏi mà tìm một nương tử có bao nhiêu đó đồ cưới đi!

Hơn nữa, nàng ta là nghĩa muội được cưng chiều nhất của Dư Quý Quận chúa Nam Quốc.

Huynh có biết Dư Quý Quận chúa Nam Quốc là người như thế nào không?

Chính là thiên hạ đệ nhất thần tài! Chính là chủ của thiên hạ đệ nhất Trang  - Khánh Niên Trang, chính là chủ của thiên hạ đệ nhất thương nghiệp - Nghĩa Nam thương đoàn.

Nếu là ta, sợ là ta không chỉ có bấy nhiêu đó kiêu ngạo thôi đâu!"

Hề Quý phi liền bối rối.

"Như vậy... Chúng ta phải làm thế nào?"

Bát hoàng tử liền cười âm hiểm.

"Chúng ta bằng mọi giá phải kết giao được với Ngũ huynh.

Tuy hắn sắp chết, Ngũ tẩu là một ả ngốc, nhưng nhà hắn giàu!

Chỉ cần có được một chút trợ lực này, chúng ta liền có lợi thế!"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hoàng đế Chiêm Du nghe Tấn công công báo cáo, liền ngồi im lặng vuốt râu.

Hai mắt của hắn thanh triệt, hắc bạch phân minh, làm gì còn dáng vẻ hồ đồ thường thấy trên triều.

Lão Ngũ bo bo giữ mình, nay đã thông suốt rồi sao?

Hắn ngồi một hồi lâu, rồi ra lệnh.

"Tấn An! Ngươi cho người dọn dẹp phủ Đông Bá Hầu bị bỏ hoang ở phía đông kinh thành!"

Tấn công công hơi do dự một chút, cuối cùng cũng lên tiếng.

"Hoàng thượng, phủ Đông Bá Hầu, có hơi nhỏ một chút..."

Chiêm Du đế cười đầy ẩn ý.

"Ta biết! 

Để xem, tân nương tử này của lão Ngũ, là ngốc thật, hay là giả ngốc!"

Chiêm Du đế ngồi xuống thư án, bỗng như chợt nhớ ra điều gì, liền nói với Tấn công công.

"Ngươi ra lệnh cho tất cả các hoàng tử, buổi tiệc tối nay không ai được vắng mặt. Trẫm nhớ và muốn gặp chúng nó!

Còn nữa! Chỗ ngồi phải sắp xếp như thế này..."

Một hồi sau, Tấn công công nhận lệnh ra ngoài làm việc.

Chiêm Du đế viết mấy chữ, lại thấy không thú vị, đặt bút xuống, đi vào trong long sàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play