Mạch Đan Hy đứng dậy, đặt ly nước lên bàn, rồi nói.
"Nàng còn yếu, cố gắng uống thuốc.
Ta ra ngoài trước. Nếu cần gì thì báo với ta."
Nói xong thì bước ra ngoài.
Tĩnh Thu đợi người đi hẳn mới ngồi dậy. Bấy giờ nàng mới cảm giác toàn thân đau nhức không chịu được.
Cửa lại mở, có hai nha hoàn bước vào. Nhưng lần này là hai người mới.
"Hoàng tử phi, ngài chưa khỏe, cứ nằm đó đi ạ!
Cần gì cứ sai bảo bọn em là được!"
Tĩnh Thu ngạc nhiên, hai người này vậy mà nói tiếng Nam Quốc.
"Các muội là người Nam Quốc?"
Một trong hai đưa ly nước cho nàng, trả lời.
"Dạ vâng! Bọn em là nô tì được Tứ hoàng tử mua về từ hôm qua.
Em là Thạch Lựu, cô ấy là Lệ Chi. Từ hôm nay hai người bọn em sẽ chăm sóc người ạ!"
Lệ Chi bưng đến một bát cháo trắng, định đút cho Tĩnh Thu.
Tĩnh Thu không quen được chăm sóc, liền đưa tay đỡ lấy bát cháo.
Bỗng nhiên, Tĩnh Thu hoảng hốt, huơ tay vung bát cháo rơi xuống sàn, lục tung chăn gối lên.
"Trâm của ta! Trâm của ta đâu? Trâm của ta đâu rồi?"
Thạch Lựu và Lệ Chi cũng hoảng hốt theo. Lệ Chi thấy Tĩnh Thu kích động, liền nói.
"Tứ hoàng tử phi, xin người bình tĩnh!
Em sẽ đi hỏi Tứ hoàng tử giúp cho người.
Từ hôm qua đến giờ chỉ có ngài ấy ở đây với người, chắc ngài ấy biết ạ!"
Tĩnh Thu nghe vậy, tỉnh táo lại đôi chút, nói với Thạch Lựu giúp nàng mặc y phục.
Chỉ một lát sau, Mạch Đan Hy bước vào.
Tĩnh Thu nhìn thấy hắn, liền lao đến túm lấy thân áo của hắn. Đôi mắt nàng đầy vẻ hoảng sợ, gương mặt trắng bệch.
"Trâm của ta! Trâm của ta ở đâu rồi?"
Mạch Đan Hy nhìn nàng, rồi lại nhìn chén cháo vỡ tan tành dưới sàn.
Hắn túm lấy hai cánh tay nàng, rồi ôm nàng trở lại giường.
"Trâm của nàng ở chỗ ta. Nàng trước ăn hết chén cháo, ta sẽ trả lại cho nàng."
Tĩnh Thu giãy ra khỏi vòng tay hắn, khóc lên.
"Không! Ngươi trả trâm lại cho ta!!! Ta không bao giờ tin ngươi một lần nào nữa!
Mau trả lại trâm cho ta!!!"
Mạch Đan Hy thấy nàng kích động, cũng hoảng sợ theo.
Đại phu đã dặn không được để nàng kích động.
Hắn vội vàng lấy trâm trong ngực áo ra, đưa vào trong tay nàng.
"Đây! Trâm của nàng đây!
Nàng trước bình tĩnh lại, đừng kích động!"
Tĩnh Thu lấy lại được trâm, lập tức ôm vào trong lòng.
Nàng không gào khóc nữa, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, lẩm bẩm.
"Quận chúa! Em nhớ nhà..."
Mạch Đan Hy nhìn nàng, tim đau như bị ai khoét mất một mảnh.
Hắn chìa tay nhận lấy chén cháo mới.
"Tĩnh Thu, nghe lời ta! Nàng phải ăn cháo, uống thuốc thì mới mau khỏe được!"
Tĩnh Thu vốn không muốn ăn uống gì, lại càng không muốn đối mặt với người đàn ông này.
Nhưng cầm được trâm hải đường trong tay, nàng lại nhớ lời dặn của Nghiêm Cẩn.
Phải cố gắng sống sót! Phải cố gắng để đợi Quận chúa và mọi người đến đón nàng về!
Nàng chậm chạp tiến về chỗ hắn, giơ lên bàn tay run rẩy, chằn chịt vết thương.
"Đưa cho ta, ta tự ăn."
Mạch Đan Hy còn muốn nói gì đó, nhưng sợ nàng lại kích động, đành đưa chén cháo cho nàng.
Tĩnh Thu run rẩy cầm muỗng tự ăn từng thìa, từng thìa.
Mỗi một thìa nuốt xuống, là đôi dòng nước mắt im lặng chảy xuôi.
Mạch Đan Hy càng nhìn thảm trạng của nàng, càng thêm cắn rứt, đau đớn trong tâm.
Tất cả cũng tại hắn!
Nếu sớm biết là nàng, hắn đã không đối xử với nàng lạnh lùng như vậy, cũng không để người khác hành hạ nàng ra nông nỗi này.
Tĩnh Thu ngoan ngoãn ăn cháo, uống thuốc.
"Ta sẽ không sao, Tứ hoàng tử không cần bận tâm!
Ta cần nghỉ ngơi. Mời ngài đi cho!"
Nói xong nằm xuống, xoay người vào trong.
Mạch Đan Hy cũng không còn cách nào, đành phải ra ngoài.
Buổi tối, hắn đến, vén chăn lên cùng nằm lên giường với nàng.
Tĩnh Thu căng cứng cả người.
Nhưng, hắn không có hành động gì quá đáng, chỉ lặng lẽ ôm lấy nàng.
Tĩnh Thu thấy hắn không có động tĩnh, bèn cố gắng nhích ra khỏi vòng tay của hắn.
Hắn lại càng giữ chặt nàng hơn.
Thấy không có kết quả, nàng từ bỏ, nhắm mắt nhưng không ngủ được.
"Tĩnh Thu! Xin lỗi nàng!
Ta không mong nàng sẽ tha thứ cho ta. Chỉ mong nàng cố gắng chăm sóc tốt bản thân."
Nàng liền lên tiếng.
"Tứ hoàng tử, ta mệt rồi."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Kể từ ngày hôm đó, ngày nào hắn cũng đến nhìn nàng mỗi sáng, mỗi tối đều đến ngủ cùng nàng.
Dần dần, Tĩnh Thu thấy hắn có vẻ không làm khó nàng, cũng bình tâm lại.
Nàng không dám mở lòng với hắn, nhưng cũng không thể từ chối hắn đối xử tốt với nàng.
Nàng bèn mặc kệ hắn, hắn sống theo cách mà hắn muốn, nàng sống cuộc sống của nàng.
Mấy tuần sau, đại phu xác nhận nàng khỏe lại, đêm đến hắn lại chung chăn gối với nàng.
Nàng vô cùng sợ hãi, nhưng lại không kháng cự được, buộc lòng phải chấp nhận hắn hành hạ.
Tuy nhiên lần này hắn không thô bạo, không đối xử với nàng như một công cụ để phát tiết nữa.
Hắn vô cùng dịu dàng, nâng niu từng tấc da thịt nàng. Sau khi xong việc, còn ôm nàng ngủ đến sáng.
Cứ như thế thêm hai tháng trôi qua, bầu không khí giữa hai người có xu hướng hòa hoãn lại.
Một buổi sáng, Tĩnh Thu đang cùng Thạch Lựu và Lệ Chi đi dạo trong sân viện thì có một bóng người từ trong viện xông ra.
Tất cả mọi người hốt hoảng, Thạch Lựu liền đứng ra chắn trước mặt Tĩnh Thu, Lệ Chi hét lên.
"Người đâu! Bảo vệ Tứ hoàng tử phi!!!"
Lập tức có mấy hộ vệ xông ra chặn người lại.
Tĩnh Thu bình tĩnh lại, liền nhận ra người này chính là Á Lý Duy Duy.
Không biết nàng ta đã trải qua chuyện gì, hiện tại không còn thấy bóng dáng của cô gái kiêu ngạo cầm roi da hành hạ nàng trước đó đâu nữa.
Nàng ta đầu tóc rũ rượi, cả người xộc xệch, hai mắt đỏ ngầu, gào lên.
"Yến Xuân Hạnh!!!
Ngươi sẽ không được chết yên ổn!
Ha ha! Ngươi đã mất một đứa con rồi, còn sống thoải mái đến như thế! Đúng là độc ác! Máu lạnh!
Ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp!!!"
Thạch Lựu nghe nàng ta gào lên như thế thì vô cùng hoảng sợ, hét lên.
"Bịt miệng nàng ta lại! Mang nàng ta xuống!"
Tĩnh Thu nghe những lời Á Lý Duy Duy nói, cảm giác như sét đánh ngang tai.
Nàng ghì lấy cánh tay của Thạch Lựu, run rẩy hỏi.
"Nàng ta nói cái gì? Con của ai? Con của ta?"
Thạch Lựu vô cùng khó xử, né tránh câu hỏi, dìu nàng hướng về phòng.
"Tứ hoàng tử phi, trời bắt đầu trở gió rồi, nô tì đưa về phòng nghỉ ngơi trước, đừng nghe nàng ấy nói bậy!"
Tĩnh Thu bước đến, ra lệnh cho hộ vệ.
"Buông tay ra! Ta muốn nghe nàng nói!"
Tất cả mọi người trong phủ được Mạch Đan Hy dặn dò phải nghe lệnh nàng, hiện tại không dám cãi lệnh, bỏ tay che miệng Á Lý Duy Duy ra.
Tĩnh Thu nắm lấy vai nàng, hỏi.
"Ngươi nói, con của ai?"
Á Lý Duy Duy cười như người điên, nhìn nàng bằng ánh mắt đầy thù hằng.
"Thì ra Mạch Đan Hy giấu ngươi! Ha ha ha!
Để ta nói cho ngươi biết! Ngày đó ta đánh ngươi ngất xỉu, đứa con của ngươi theo đó mà mất đi rồi!
Con của ngươi, bị ta dùng roi đánh rớt mất!
Yến Xuân Hạnh! Con của ngươi, chính là bị ta đánh chết! Ha ha ha!"
Tĩnh Thu nghe xong lời này, té xuống ngất xỉu.
Mạch Đan Hy đang ở thư phòng thì thấy hộ vệ hớt hải xông vào báo tin. Hắn lập tức vứt bỏ công vụ, chạy đến phòng Tĩnh Thu.
Chừng nửa canh giờ sau, Tĩnh Thu tỉnh lại.
Nàng nhìn lên đỉnh màn không chớp mắt, giọng yếu ớt.
"Tứ hoàng tử, ta thật sự đã làm mất đứa nhỏ?"
Mạch Đan Hy bây giờ vô cùng sợ hãi, nắm chặt tay nàng, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nhất an ủi nàng.
"Tĩnh Thu, nàng bình tĩnh, con mất rồi có thể có lại, nàng trước giữ gìn sức khỏe của bản thân đã, có được không?"
Tĩnh Thu không trả lời.
Nàng im lặng một lát, rồi từ từ đưa tay lên bụng mình.
Sau đó, nàng khóc ra tiếng.
Nàng a lên từng tiếng, tiếng khóc thê lương, như tự trách, như ai oán, như tuyệt vọng.
Mạch Đan Hy không biết phải làm gì, chỉ đành nằm xuống ôm lấy nàng.
Có lẽ do quá kích động, Tĩnh Thu khóc một lúc lại ngất xỉu.
Mạch Đan Hy vội vã kêu người gọi đại phu.
Đại phu đến chẩn mạch cho Tĩnh Thu, thoáng nhướng mày, rồi lại chau mày.
Sau một hồi lâu, đại phu quay sang nói với Mạch Đan Hy,
"Chúc mừng Tứ hoàng tử! Tứ hoàng tử phi đã mang thai hoàng tôn được hơn một tháng.
Tuy nhiên, sức khỏe của Tứ hoàng tử phi thật sự rất yếu, không thể chịu đựng kích động, nếu không, không chỉ thai không thể giữ, mà Tứ hoàng tử phi cũng bị nguy hiểm tới tính mạng.
Thần sẽ kê thuốc bổ, hy vọng ngài cẩn thận trông chừng Tứ hoàng tử phi."
Mạch Đan Hy nghe thái y nói xong, cảm xúc lẫn lộn, nhưng phần nhiều hơn là vui mừng.
Con của bọn họ đã trở lại!
Lần này, hắn chắn chắn sẽ bảo vệ tốt nàng và con của bọn họ!