Giữa trưa, Phủ Quận chúa náo động.
Nghe nói Tĩnh Thu tiểu thư bị bệnh lạ suốt mấy ngày nay, không có thuốc chữa, nay đã đến hồi nguy kịch.
Thảo nào, gần đây phủ quận chúa đóng cửa, thủ vệ sâm nghiêm.
Từ năm ngoái, Tĩnh Thu và Xuân Hạnh đã đào tạo được mấy đứa học trò. Đặc biệt, Minh Châu còn cho người đón Hách Linh - con trai của Hách quản gia Yến Phủ lên kinh đô để theo Xuân Hạnh học quản lý trang viên.
Khánh Niên Trang giao hết lại cho các học trò của mấy vị tiểu thư quản lý, Hách Linh mười bốn tuổi trở thành một trong ba quản sự đời thứ hai của Khánh Niên Trang.
Bảy ngày sau đó, Phủ Quận chúa phát tang.
Yến Tĩnh Thu bạo bệnh qua đời. Quận chúa nhớ thương, bệnh không dậy nổi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tĩnh Thu theo đoàn sứ giả đến Sĩ Đạt, sau đó nhập phủ Tứ hoàng tử.
Từ đầu đến cuối, Mạch Đan Hy không hề tiếp xúc với nàng.
Hắn đưa nàng về phủ, vứt nàng trong một tiểu viện, rồi đi ra ngoài.
Tĩnh Thu cũng không có vấn đề gì, cầu nguyện cho mình có thể yên tĩnh sống qua ngày.
Đêm hôm đó, nàng đang ngủ thì cảm giác có người xông vào.
Hắn điểm huyệt nàng, không cho nàng lên tiếng, rồi bắt đầu cởi y phục của nàng.
Tĩnh Thu vô cùng hoảng sợ, chỉ có thể yên lặng rơi nước mắt, trong tay còn đang cầm cây trâm của Minh Châu.
Nàng chợt nghe người đó nói chuyện.
"Xuân Hạnh, ta không ngờ cô lại là nữ nhân lợi hại như vậy!
Vừa làm quân y, vừa chế dược tạo ra Hắc Giáp quân, đánh bại quân ta!
Được, đã rơi vào tay ta, ta cũng sẽ để cho cô nếm một chút cảm giác đau khổ!"
Tĩnh Thu đau đớn cả thể xác lẫn tâm hồn. Suốt một canh giờ sau đó, nàng rơi vào trạng thái chết lặng.
Chà đạp nàng xong, hắn cũng không lưu lại, lập tức rời đi.
Chỉ một lát sau, huyệt tự giải, Tĩnh Thu từ từ cử động lại được. Nàng xiết chặt tay, ôm lấy cây trâm, vùi mặt vào trong gối, lặng lẽ khóc.
"Tiểu thư ơi! Em đau đớn quá! Em muốn về nhà!"
Sáng hôm sau, nàng vừa thu thập ổn thỏa một chút, liền có hai nha hoàn đi vào.
Do bất đồng ngôn ngữ, hai nha hoàn cũng không nói chuyện với nàng, chỉ lặng lẽ giúp nàng tắm rửa, và dọn dẹp phòng ốc.
Từ hôm đó trở đi, cứ vài hôm, Mạch Đan Hy lại đến chà đạp nàng, rồi bỏ đi.
Mỗi lần như thế, Tĩnh Thu chỉ biết tự an ủi mình.
"Nghiêm đại nhân và Quận chúa đã nói sẽ đến đón mình. Mình phải sống sót!"
Bỗng một ngày, nàng nghe bên ngoài ầm ĩ tiếng pháo.
Nàng ra dấu hỏi hai nha hoàn.
Một trong số hai người là người thông minh, liền vào góc phòng của nàng, lấy miếng vải đỏ của nàng trùm lên đầu, rồi chỉ vào tranh vẽ Mạch Đan Hy trên tường.
Hắn... thú thêm người khác.
Tĩnh Thu cũng sớm không còn hy vọng gì với người đàn ông này, không quan tâm nhiều, nên làm cái gì thì tiếp tục làm cái đó.
Ai ngờ, sáng sớm hôm sau, có một nữ tử xông vào viện nàng, lôi nàng từ trên giường xuống, và dùng ngôn ngữ Nam Quốc nói chuyện với nàng
"Ngươi chính là Yến Xuân Hạnh?"
Đêm hôm qua không biết Mạch Đan Hy phát điên cái gì, nửa đêm xông vào phòng nàng, dày vò nàng đến gần sáng.
Bây giờ cả người nàng đau đớn, vô lực, lại bị lôi xuống một cách thô bạo, nhất thời choáng váng, ngồi trên mặt đất, nhưng nàng vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh.
"Là ta."
Nữ nhân kia liền nhìn nàng bằng cặp mắt đầy thù hận.
"Thì ra chính là ngươi!
Ta nói cho ngươi biết, ta chính là A Lý Duy Duy, con gái của tướng quân A Lý Bố!
Ngươi! Chính ngươi đã cùng với Hoắc Dương và Tề Hoành đã hại chết cha ta!
Ngày hôm nay ngươi phải đền mạng!"
Nói xong, nàng ta lấy ra roi da, quất liên hồi lên người Tĩnh Thu.
Tĩnh Thu cuộn tròn cả người lại chịu đựng.
Tuy nàng vô cùng đau đớn, nhưng nàng thầm cảm thấy may mắn, vì người phải chịu đựng những việc này, không phải là Xuân Hạnh tỷ của nàng.
Một hồi lâu sau, có một tên nô tài đến báo, Tứ hoàng tử tìm trắc phi.
Á Lý Duy Duy lúc này mới ngừng tay, lấy ra một xấp giấy, để lên bàn.
"Ngươi! Khôn hồn thì viết ra đơn thuốc bồi dưỡng Hắc Giáp quân cho ta!
Nếu không, lần sau không đơn giản chỉ là roi da thôi đâu!"
Đợi người đi khỏi, hai nha hoàn mới dám đến đỡ nàng dậy, thay y phục, thoa thuốc cho nàng.
Buổi tối Mạch Đan Hy đến, sờ lên người nàng, thấy nàng bị thương, bỗng có chút nhân tính, đi ra ngoài.
Trước khi đi, còn lưu lại một câu.
"Cô mau viết ra đơn thuốc đi! Để đỡ phải chịu khổ!"
Sau đó, mấy ngày liên tiếp, A Lý Duy Duy đều đến tìm nàng đòi đơn thuốc.
Nàng ta cũng rất kiên nhẫn, không đánh lên vết thương cũ, lựa những chỗ còn lành lặn mà đánh. Đợi vết thương cũ vừa lành, thì đánh tiếp.
Tĩnh Thu chịu đựng đau đớn, mỗi ngày nàng đều ôm lấy cây trâm của Minh Châu mà khóc.
Có khi không chịu nổi, nàng tự thôi miên mình, ép mình nhớ lại những ngày tháng vui vẻ, hạnh phúc ở Phủ Quận chúa.
Có khi trong mơ, nàng mơ thấy nàng đang ngồi dưới tàn cây lê, nghe Quận chúa và Hạ Quả cười đùa, nghe Xuân Hạnh cằn nhằn Quận chúa, thấy Mộc Đông đứng cạnh bên vui vẻ nhìn bọn họ.
Nhưng bỗng nhiên, ba người bọn họ đứng dậy rời đi. Nàng toan đứng dậy chạy theo, nhưng không sao nhúc nhích được.
Nàng hoảng sợ vô cùng, gào khóc.
"Quận chúa! Đợi em với! Xuân Hạnh! Hạ Quả! Mộc Đông! Mọi người đợi em với!
Mọi người mang em theo với! Đừng bỏ em lại mà!!!"
Tỉnh Thu bật dậy, trên mặt toàn là nước mắt.
Từ ngày A Lý Duy Duy nhập phủ, Mạch Đan Hy cũng không còn đến chà đạp nàng.
Cho đến hơn một tháng sau, có một ngày, A Lý Duy Duy đang tra tấn nàng, thì nàng cảm giác bụng đau dữ dội.
Nàng nằm co người lại ôm bụng, thì A Lý Duy Duy đạp tới mấy phát, mắng nàng.
"Tiện nhân! Đừng có giở trò! Mau khai ra đơn thuốc!"
Chỉ một lát sau, thân dưới của Tĩnh Thu chảy máu lênh láng. Nàng cũng bất tỉnh.
Á Lý Duy Duy lúc này mới thấy không ổn, cho người gọi đại phu.
Mạch Đan Hy đang ở sân tập bắn cung thì nghe người hầu trong phủ đến báo, trắc hoàng tử phi đánh hoàng tử phi sảy thai.
Hắn hơi giật mình, nhưng nhanh chóng liền bình tĩnh lại, không nhanh không chậm quay về phủ.
Đây là lần đầu tiên Mạch Đan Hy đến nhìn nàng vào ban ngày.
Đến lúc hắn mang theo thái độ chán ghét đến bên giường nhìn nàng một cái, hắn liền như bị sét đánh.
Người nằm đó, không phải là gương mặt xinh đẹp kiều diễm mà hắn vẫn nghĩ.
Tuy nàng đã gầy ốm xanh xao không biết bao nhiêu, nhưng hắn vẫn nhận ra nàng.
Tiểu cô nương thanh tú dịu dàng của hắn, tại sao nàng lại ở đây?
Hắn hoảng hốt đến bên giường nàng ngồi xuống, hỏi đại phu.
"Nàng... bị làm sao?"
Đại phu run rẩy.
"Điện hạ bớt đau thương, hoàn tôn đã không giữ được!
Thân thể của hoàng tử phi vô cùng yếu ớt, không chịu được dày vò.
Cứ tiếp tục thọ thương như thế này, e là sẽ sớm không chịu nổi."
Mạch Đan Hy nhắm mắt.
Ông trời ơi! Hắn đã tạo nghiệp gì!
Hắn nhớ lại bản thân đã chà đạp nàng, lại để cho người khác hành hạ nàng, bây giờ còn làm mất luôn con của hai người.
Hắn mở mắt, ra lệnh.
"Trắc hoàng tử phi hại chết hoàng tôn, phạt cấm túc ba tháng, không được ra khỏi viện.
Tất cả lui ra ngoài hết cho ta!"
Đợi tất cả đã lui ra, hắn đưa tay muốn nắm lấy tay nàng, thì thấy nàng đang cầm một cây trâm. Hắn muốn lấy ra nhưng nàng nắm rất chặt, không sao gỡ được.
Hắn bỗng chú ý, thấy tay của nàng chằn chịt vết kim đâm.
Hắn buông tay nàng, xóc chăn lên, cởi y phục của nàng kiểm tra.
Từ trên xuống dưới chằn chịt vết thương, cũ mới đan xem, không một chỗ nào lành lặn.
Hắn hoảng hốt mặc y phục lại cho nàng rồi ôm nàng vào lòng thật chặt.
"Tĩnh Thu! Ta xin lỗi! Ta sai rồi!"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tĩnh Thu lâu lắm rồi mới có một giấc ngủ an ổn như thế này.
Nàng chớp chớp mắt cho quen với ánh sáng bên ngoài, rồi dựng người ngồi dậy.
Bỗng nhiên, nàng phát hiện bên cạnh có người.
Nàng hoảng sợ rụt tay lại, người kia cũng thức dậy, mở mắt nhìn nàng.
Là hắn!
Hắn làm gì ở đây!
Mạch Đan Hy thấy nàng đã tỉnh, còn chưa kịp nói gì đã thấy nàng kéo chăn quấn chặt lên người, lùi vào góc giường, nhìn hắn bằng đôi mắt đầy cảnh giác.
Hắn cười khổ một tiếng, nhẹ giọng hỏi nàng.
"Nàng thấy trong người thế nào rồi?"
Tĩnh Thu nghe hắn hỏi, lại càng cảnh giác hơn.
Tên này rốt cuộc muốn giở trò gì?
Mạch Đan Hy thấy nàng không trả lời, chợt nhớ ra nàng mới vừa tỉnh lại, liền rót một ly nước đưa cho nàng.
"Nàng trước uống nước, ta bảo người mang cháo tới."
Tĩnh Thu không nhận ly nước, chỉ bình tĩnh đáp lời hắn.
"Tứ hoàng tử, ta không biết đơn thuốc hay Hắc Giáp quân nào hết.
Ngài có đánh bài tình cảm với ta cũng vô dụng.
Muốn đánh muốn giết, tùy ngài, không cần tiếp tục đóng kịch với ta."
Mạch Đan Hy nghe nàng nói, cũng không biết phản bác lại thế nào.
Hai người cứ như vậy im lặng một hồi lâu.