Xuân Hạnh thấy tình hình càng ngày càng căng thẳng, như vậy không có lợi gì cho Quận chúa, vội vàng bước lên, xoa dịu mọi người.

"Quận chúa bớt giận!

Tề Nhị phu nhân chỉ là nhất thời khó hiểu, chưa quen với việc phủ ta có nhiều việc xảy ra, trong lúc kích động có những lời nói chưa đúng, chứ không có ý xấu.

Hôm nay là ngày vui, đừng để mọi chuyện đi xa thêm.

Xin các vị phu nhân thứ lỗi, đã làm mất nhã hứng của các vị!

Xuân Hạnh mời mọi người trở lại bàn, tiếp tục thưởng nhạc. Ban nhạc của Khánh Niên trang ngay bây giờ sẽ trình diễn tiếc mục mới, mọi người cùng vui vẻ thưởng thức, có được không?"

Nhà Dương đại nhân xem như có qua lại với Phủ Quận chúa, lập tức giải vây.

"Đi! Chúng ta trở lại xem hát!"

Quắc phu nhân che miệng cười.

"Bây giờ con hát có hát hay thế nào, cũng đâu bằng màn tự rước nhục vào thân của Tề Nhị phu nhân lúc nãy."

Mọi người ai cũng che miệng cười.

Tề Nhị phu nhân tức điên.

Xuân Hạnh vội vàng đến bên cạnh nói nhỏ.

"Tề Nhị phu nhân, xin người bình tĩnh, đừng làm mất mặt thêm nữa!

Người phải giữ thể diện của lão Hầu gia và Tề Hầu phủ nữa chứ!"

Ai ngờ, bà ta vừa nghe xong liền tức tối, nghiến răng, giơ tay lên tát Xuân Hạnh.

"Tiện nhân! Tất cả là tại ngươi!"

Minh Châu đứng kế bên lẹ mắt, kéo Xuân Hạnh về, nhưng Xuân Hạnh vẫn bị móng tay của Tề Nhị phu nhân cào trúng, rướm máu một đường dài bên góc mặt.

Lê phu nhân lập tức hoảng hốt thét lên.

"Trời ơi! Chảy máu rồi!

Tề Nhị phu nhân, bà điên rồi à?"

Minh Châu ôm Xuân Hạnh, lớn giọng.

"Mộc Đông! Bắt lấy Tề Nhị phu nhân!"

Vừa dứt lời, Mộc Đông cùng một toán gia đinh từ xa đi tới, lập tức bắt lấy Tề Nhị phu nhân.

Bà ta hốt hoảng la lớn, vùng vẫy.

"Yến Minh Châu! Ngươi điên rồi!

Thả ta ra! Ngươi dám bắt nhốt mệnh phụ quý tộc!"

Minh Châu không quan tâm, chỉ cúi người thật sâu với tất cả mọi người trong viện.

"Yến tiệc có lẽ phải kết thúc tại đây, Minh Châu thành thật tạ lỗi cùng chư vị phu nhân và tiểu thư.

Tĩnh Thu, em chuẩn bị lễ, gửi tặng cho các vị phu nhân và tiểu thư, mỗi người nửa cân Hoài Chân trà và một cuộn lụa Tương Vân.

Nhà nào có bao nhiêu tiểu thư, tặng bấy nhiêu cuộn lụa, không được sai sót!

Đây xem như Phủ Quận chúa tạ lỗi vì sự tiếp đón không chu đáo và sự kiện mất mặt này.

Minh Châu còn có gia sự phải giải quyết, Tĩnh Thu sẽ thay ta tiễn mọi người. Ngày khác Minh Châu sẽ mời chư vị đến để tạ lỗi sau.

Mong chư vị phu nhân và tiểu thư rộng lượng bỏ qua!"

Các vị phu nhân lần lượt nói không dám.

Đùa à! Người ta tặng nửa cân trà, mỗi một người một cuộn lụa Tương Vân, giá trị bằng cả tháng chi phí của một phủ lớn, còn muốn bắt bẻ người ta thì đúng là không có mắt!

Minh Châu xoay người, lớn tiếng nói tiếp.

"Hạ Quả! Mộc Đông! Các em ra cáo lỗi thay ta tiền khách khách về hết, chỉ giữ Tề lão Hầu gia và Vĩnh An Hầu ở lại!

Ta phải làm cho ra lẽ chuyện ngày hôm nay!

Người của Phủ Quận chúa ta, không phải quả hồng mềm mặc cho người khác tùy tiện nắn bóp!"

Các vị phu nhân và tiểu thư đều run rẩy trước khí thế này của Minh Châu.

Tuy Dư Quý quận chúa ít giao thiệp với người khác, nhưng làm người không tệ. Lễ nghĩa cẩn trọng, ra tay hào phóng, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười thản nhiên, tuyệt đối không phải là người khó hầu hạ.

Tề Nhị gia này, hôm nay đã triệt để đắc tội với Dư Quý Quận chúa rồi!

Cũng may, tiệc cũng gần đến lúc tàn, nên có một số quan khách cũng đã lục tục ra về.

Tuy nhiên, thấy Mộc Đông và Hạ Quả đến cuối đầu xin lỗi với từng người, cộng với các vị phu nhân, tiểu thư xuất hiện, ai nấy đều tò mò.

Đã xảy ra chuyện gì mà kinh động lớn đến như vậy?

Qua một lúc, trong đại sảnh chỉ còn mấy người.

Minh Châu ngồi ở ghế chủ vị, bên cạnh có Mộc Đông đứng hầu.

Bên trái là Nghiêm Cẩn và Hoắc Dương. Bên phải là Tề lão Hầu gia, Tề Nhị gia và Tề Hoành.

Trên đường đến sảnh, Tề lão Hầu gia và Tề Nhị gia đã được nha hoàn theo hầu Tề Nhị phu nhân kể hết mọi chuyện. Hai người bây giờ bứt rứt, đứng ngồi không yên.

Bọn Tề Hoành thì không hiểu chuyện gì, nhưng Minh Châu đuổi hết khách, lại còn tức giận như vậy, xem ra không phải là chuyện nhỏ

Minh Châu lên tiếng.

"Tề lão Hầu gia! Thứ cho vãn bối bất kính một lần.

Ta kính trọng ngài là cựu thần của Nam Quốc, lại còn là bậc trưởng bối, trước giờ đối với lão Hầu gia, ta luôn lấy lễ vãn bối mà đối đãi.

Nhưng, điều này không có nghĩa là, người trong Tề Hầu phủ có thể không coi ai ra gì, ngang nhiên hành xử như tát vào mặt ta trước mặt mọi người!

Dù gì ta cũng là Tam phẩm Dư Quý Quận chúa đương triều!

Tề lão Hầu gia, ngày hôm nay, ngài nhất định phải cho ta một cái công đạo!"

Tề lão Hầu gia trong lòng tức muốn nổ phổi.

Tức phụ của lão Nhị thật sự là không lên được mặt bàn! Đưa nó đi có một buổi tiệc, nó lại làm hỏng chuyện đến mức này!

"Quận chúa bớt giận! Có chuyện gì xin Quận chúa từ từ nói.

Ta nhất định sẽ xử phạt phân minh, cho Quận chúa một đáp án vừa lòng."

Minh Châu vẫn rất tức giận, thái độ nghiêm túc hơn ngày thường rất nhiều.

"Tề Nhị phu nhân của quý phủ đi khắp nơi loan truyền tin thất thiệt về Xuân Hạnh nhà ta đã đành. Ngày hôm nay còn đứng trước mặt chư vị phu nhân, tiểu thư, chê bai Xuân Hạnh nhà ta là tiện nô!"

Đồng tử của Tề Hoành co rụt, không dám tin nhìn Minh Châu.

Minh Châu tiếp tục.

"Đúng! Xuân Hạnh nhà ta xuất thân thấp, nhưng là một cô nương trong sạch giỏi giang!

Cho dù nàng có không xứng với Vĩnh An Hầu, thì một phụ nhân không có phẩm cấp như bà ấy, cũng không có quyền bàn tán chuyện của mệnh quan triều đình.

Lão Hầu gia, Minh Châu có nói sai câu nào hay không?"

Tề lão Hầu gia run giọng.

"Quận chúa nói không sai!"

"Chưa hết! Ta đã cảnh cáo bà ta hết lần này đến lần khác, nhưng bà ta lại tiếp tục ngoan cố.

Bà ta, vậy mà dám trước mặt mọi người động thủ đánh mệnh quan triều đình!

Tốt lắm! Còn ác tâm sử dụng móng tay, ý đồ cào hư mặt của cô nương nhà ta!

Tề lão Hầu gia, dám hỏi, Tề Hầu phủ nề nếp quản gia thế nào? Đương gia chủ mẫu hành sự điên rồ, không ai khuyên can bà ta hay sao?

Người như vậy mà làm chủ mẫu, làm cho ta thật sự thất vọng về gia giáo của quý phủ!"

Mặt của Tề lão Hầu gia nóng rát như bị ai tát vào mặt.

Lão từng tuổi này, còn bị một con nha đầu thua cả tuổi cháu nội chửi là gia đình quản giáo không nghiêm, không có gia giáo.

Thật là nhục nhã!

Mặt lão đỏ gay, thái dương giật giật.

Tề Nhị gia là một tên nhát gan, nghe Minh Châu mắng, cũng tức giận trong lòng nhưng không dám lên tiếng, chỉ biết rụt đầu lấm lét nhìn Tề lão Hầu gia.

Tề Hoành nắm chặt cả hai tay, run rẩy cả người.

Người đàn bà đó, dám ra tay với Xuân Hạnh! Không thể tha thứ được!

Qua hồi lâu, Tề lão Hầu gia mới lên tiếng.

"Quận chúa dạy phải, đây là do lão dạy dỗ không nghiêm, để nhi tức làm loạn. Dám hỏi quận chúa, muốn lão xử thế nào?"

Minh Châu nhìn Tề lão Hầu gia, rồi lại nhìn Tề Hoành một cái.

"Mộc Đông! Em đưa Tề Nhị phu nhân lên đây!

Mở khăn bịt miệng bà ta ra, để cho mọi người nghe rõ bà ta muốn nói gì!"

Mộc Đông nhận lệnh đi ra.

Chỉ một lát sau, còn chưa thấy người, đã nghe tiếng bà ta chanh chua

"Yến Minh Châu!

Ngươi là con nha đầu không biết tôn ti trật tự!

Dám bắt trói trưởng bối! Đúng là không có gia giáo!

Mấy con tiện nhân nô tì của ngươi chỉ biết quyến rũ đàn ông! Toàn là một lũ đê tiện!..."

Toàn sảnh lặn ngắt như tờ, mọi người càng nghe rõ hơn những lời độc địa từ bà ta.

Bà ta được giải đến trước mặt của Minh Châu, miệng vẫn không ngừng tuôn lời độc ác.

"Con tiện nhân Xuân Hạnh đã bị hủy dung, ta xem sau này nó làm sao dám ra đường gặp người!

Còn ngươi! Nha đầu....!"

Tề lão Hầu gia không nhịn được nữa, liền lôi bà ta lại tát cho bà ta một cái.

Con đàn bà này điên rồi!

Dám tự xưng là trưởng bối của Quận chúa. Người ta đã là Quận chúa, thì trưởng bối của người ta chỉ có thể là Hoàng thượng và hoàng tộc. Đây là tội khi quân!

Đã vậy còn một tiếng nha đầu, hai tiếng đê tiện!

Nó muốn giết cả Tề phủ hay sao!

Nhất thời ba ta im bặt, nhìn thấy Tề lão Hầu gia đang giận đến biến dạng, sợ hãi, ngất xỉu.

"Đưa con đàn bà này về phủ! Chuẩn bị gia pháp!"

Tề lão Hầu gia khom người trước mặt Minh Châu

"Quận chúa, lão không biết dạy dỗ! Thật sự có lỗi với quận chúa!

Quận chúa muốn xử thế nào, lão cũng chấp nhận."

Minh Châu thở ra một hơi, đỡ Tề lão Hầu gia đứng dậy.

"Lão Hầu gia, việc ai làm, người đó chịu.

Hơn nữa, giao tình giữa ta và Tề Hoành, ở Kinh đô này cũng biết.
Ta không muốn vì một chuyện không đáng mà tổn thương giao tình giữa hai phủ.

Tuy nhiên, duyên phận của hai phủ đến đây thì được rồi.

Chuyện hôn sự của Xuân Hạnh và Vĩnh An Hầu, hãy xem như không có.

Ta, sẽ không đồng ý cọc hôn sự này, cho dù có là chính thê hay thiếp thất, đều không cần bàn tới nữa.

Mộc Đông! Tiễn khách!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play