Tĩnh Thu cùng các vị tiểu thư vội bước lại khu vực bàn tiệc.
Tĩnh Thu dịu dàng lên tiếng.
"Tề Nhị phu nhân, không biết hôm nay trong phủ thiết đãi, có chỗ nào khiến ngài không hài lòng không ạ?"
Tề Nhị phu nhân liếc nàng một cái, cũng không thèm trả lời.
Hạ phu nhân nhanh chóng lên tiếng giải vây.
"Tĩnh Thu cô nương khách sáo quá rồi! Tất cả đều tốt! Bọn ta đều rất hài lòng!"
Tĩnh Thu lập tức mỉm cười, đáp lời.
"Cảm tạ Hạ phu nhân! Cảm tạ các vị phu nhân!
Nếu hôm nay có chỗ nào hầu hạ chưa được chu đáo, xin các vị cứ nói với Tĩnh Thu, Tĩnh Thu sẽ sắp xếp lại ngay.
Lần đầu trong phủ có tiệc, không tránh khỏi sơ suất, kính mong quý vị phu nhân cùng tiểu thư rộng lòng bỏ qua!"
Dương phu nhân càng nhìn càng ưa thích Tĩnh Thu cô nương dịu dàng chu đáo này, không chịu nổi bèn nắm lấy tay nàng, lên tiếng.
"Tĩnh Thu cô nương năm nay đã bao nhiêu rồi? Đã có ý trung nhân hay chưa?"
Tĩnh Thu hơi giật mình, sau đó vui vẻ nắm lại tay của Dương phu nhân, nhỏ nhẹ đáp.
"Dạ bẩm, vãn bối qua Tết sẽ mười tám tuổi.
Vãn bối chưa từng có nhân duyên, cũng chỉ mong sẽ suốt đời hầu hạ Quận chúa, chưa từng có ý nghĩ khác ạ."
Hạ phu nhân tính tình sảng khoái, liền nói vào.
"Tĩnh Thu cô nương, ta thấy Dương Nhạc công tử nhà Dương phu nhân cũng là một chàng trai tốt, ngươi thỉnh thoảng cũng nên để mắt đến xem sao! Ha ha ha."
Lê phu nhân cũng chêm vào.
"Dương phu nhân mau tìm dịp cho bọn trẻ gặp nhau, chậm chân coi chừng người khác nẫng tay trên đó nhé!"
Lúc này, Tề Nhị phu nhân cũng không kém cạnh, liền lên tiếng mỉa mai.
"Đúng rồi!
Để cho Tĩnh Thu cô nương làm quý thiếp của Dương công tử, cũng là một chuyện tốt!"
Tất cả mọi người đều im lặng.
Hạ phu nhân bực bội vô cùng, cái bà điên này sao cứ cắn mãi không buông chuyện thiếp thất thế nhỉ?
Lê phu nhân bên cạnh vội nắm lấy tay Hạ phu nhân, lắc nhẹ đầu.
Hạ phu nhân hiểu ý, yên lặng bưng ly trà lên uống một ngụm.
Tĩnh Thu liền lên tiếng.
"Tề Nhị phu nhân, chuyện chung thân đại sự của bốn cô nương chúng tôi đều do Quận chúa quyết.
Hiện tại, chúng tôi, chưa có ai có hôn ước, Quận chúa chưa từng hứa làm thông gia với nhà nào, xin phu nhân đừng hiểu lầm!"
Mọi người nghe vậy liền xì xào.
Đúng như Tĩnh Thu nói, ai cũng biết, hiện tại trong phủ, Quận chúa chính là lão đại.
Ai muốn cưới gả thế nào, cũng phải chờ xem một cái gật đầu của nàng ta.
Tề Nhị phu nhân này, mới đây còn oang oang bảo là Quận chúa gả Xuân Hạnh làm thiếp cho Tề Hoành. Giờ Tĩnh Thu cô nương lại chính thức phủ nhận.
Xem ra, cũng chỉ là, thấy người sang bắt quàng làm họ.
Tề Nhị phu nhân thấy mọi người xì xào chê cười, liền nổi nóng.
"Ngươi! Mấy đứa nô tì các ngươi ỷ vào Minh Châu Quận chúa chống lưng, ở đây khua môi múa mép!
Tề lão Hầu gia nhà bọn ta đã chính thức hỏi Xuân Hạnh làm Quý thiếp cho Tề Hoành, chuyện còn sai được sao?
Một nô tì được cất nhắc lên làm quý thiếp, mà con chê bai? Đúng là không biết trời cao đất dầy!"
"Ai nói ta đồng ý gả Xuân Hạnh qua Tề phủ làm Quý thiếp?"
Minh Châu và Xuân Hạnh đã đến được một lúc, đã nghe hết những lời chua ngoa khó nghe của Tề Nhị phu nhân.
Minh Châu tức giận vô cùng, sớm đã không còn giữ được nụ cười ung dung như thường lệ.
Tất cả mọi người đồng loạt đứng lên thỉnh an với Minh Châu.
"Quận chúa mạnh khỏe!"
Minh Châu từ từ bước vào, giơ tay.
"Mời các vị phu nhân, các vị tiểu thư miễn lễ!"
Tề Nhị phu nhân hận Xuân Hạnh đến thấu xương.
Con tiện tì này lần trước đến phủ làm loạn, hại bà bị Tề lão Hầu gia tát trước mặt mọi người, về sau còn bị khiển trách một lúc lâu.
Bây giờ Tề Hoành được phân phủ, trở thành Vĩnh An Hầu, còn muốn cưới nó làm chính thê! Sau này chạm mặt, địa vị của bà còn thấp hơn nó một cái đầu.
Bà ta không cam tâm!
Còn Quận chúa, đối với bà ta chẳng qua chỉ là một con nhãi ranh biết kiếm tiền mà thôi!
Minh Châu ngay lập tức nghiêm giọng hỏi Tề Nhị phu nhân.
"Tề Nhị phu nhân, dám hỏi phu nhân, dựa vào đâu mà phu nhân dám thay ta thông báo với mọi người rằng ta sẽ gả Xuân Hạnh qua quý phủ làm Quý thiếp?"
Tề Nhị phu nhân liền bĩu môi, phe phẩy quạt.
"Tề lão Hầu gia và Tề Hoành mấy hôm trước đã trực tiếp đến thăm, còn mang theo lễ vật đến Phủ Quận chúa bàn chuyện, còn sai được sao?"
Minh Châu liền nhếch miệng.
"Tề Nhị phu nhân, người nói sai rồi!
Tề lão Hầu gia, chẳng qua là đến để hỏi ý ta cho Vĩnh An Hầu và Xuân Hạnh qua lại mà thôi!
Xuân Hạnh nhà ta và Vĩnh An Hầu cùng nhau đồng sinh cộng tử trên chiến trường Sĩ Đạt, rồi từ đó mới nảy sinh tình cảm. Lương duyên khó cầu, ta nghe vậy mới đồng ý cho hai nhà qua lại.
Còn việc cưới gả, chưa trao đổi bát tự, chưa có sính lễ, sao có thể xem là sự đã thành?
Hơn nữa ta chưa bao giờ chính miệng đồng ý gả bất kỳ ai trong số cô nương nhà ta đi!"
Minh Châu vừa phủ nhận việc gả Xuân Hạnh đi, vừa nhấn mạnh rằng, nàng cũng là người có công trong chiến tranh Sĩ Đạt.
Chỉ bằng việc này, ở đây, không ai đã có quyền bàn luận về Xuân Hạnh.
Hạ phu nhân quyết định không ngồi yên mà nhìn nữa, lập tức lên tiếng.
"Xuân Hạnh cô nương là nữ nhi, lại còn dám dấn thân ra chiến trường bôn ba vì nghĩa lớn.
Ta nghe đại nhân nhà ta nói, Xuân Hạnh cô nương tinh thông y thuật, trên chiến trường đã cứu sống không biết bao nhiêu binh sĩ, vì vậy nên mới được phong làm Thái y.
Đừng nói là quý thiếp, người ta đường đường là thất phẩm nữ quan, làm chính thê cũng chả có gì phải bàn cãi."
Hôm nay còn có muội muội của Đàm Nhiên tướng quân - Đàm Kim Nguyệt tới dự tiệc. Nàng tính tình thẳng thắng, sớm đã chướng mắt Tề Nhị phu nhân chua ngoa.
"Đại huynh của ta ở chiến trường, cũng không ít lần kể về hai vị cô nương.
Xuân Hạnh cô nương một tay cứu chữa quân ta, một tay chế đan dược hỗ trợ quân ta giết địch không mệt mỏi.
Mộc Đông cô nương thì anh dũng sa trường, thúc ngựa suốt bốn ngày đêm từ chiến tuyến về kinh đô, rồi lại từ Kinh đô mang viện binh cấp tốc trở lại chiến trường.
Nữ nhi chân yếu tay mềm như ta, nghe xong chỉ biết cảm phục các nàng, chứ đừng nói tới việc giở giọng coi thường.
Chỉ có những người mắt nhìn hạn hẹp, mới luôn cảm thấy người không bằng ta!"
Các vị tiểu thư nghe Kim Nguyệt tiểu thư nói xong, cũng liên tục gật đầu.
Nhất thời, đưa ánh mắt bất thiện nhìn về phía Tề Nhị phu nhân.
"Cho dù như vậy thì sao!
Xuân Hạnh xuất thân là nô tì, đó là chuyện không thể thay đổi được!
Quận chúa nhận nàng làm nghĩa muội, thì nàng ta liền thân phận cao quý, trèo lên đầu bọn ta mà ngồi được sao?"
Minh Châu đi đến trước mặt bà ta, bình tĩnh nói.
"Tề Nhị phu nhân quá lời!
Nô tịch của Xuân Hạnh ta đã hủy từ bốn năm trước tại thời điểm ta mang các nàng về từ Tần Hoài, có ghi chép rõ ràng.
Bốn năm qua, nàng làm công cho ta, chứ không hề làm một nha hoàn bưng nước!
Đó là còn chưa kể, trong đợt cung biến vừa rồi, Xuân Hạnh đến đón Tề lão Hầu gia giải vây cho thánh thượng, còn có một số người không có mắt cố tình gây khó dễ, còn chưa bị luận tội đâu!"
Lúc này Quắc phu nhân nhà Hình bộ Thượng thư - người nổi tiếng cay độc mới lên tiếng.
"À! Quận chúa nói ta mới nhớ!
Có người có mắt như mù, chặn đường các vị cô nương phủ Quận chúa đi đón lão Hầu gia, lại còn không nhận ra Trần công công, ăn nói hàm hồ, bị tát cho sưng cả mặt mũi trước cả mọi người.
Đúng là, sống lâu trên đời, gặp nhiều người ngu, cũng chưa thấy người nào ngu như vậy!"
Tề Nhị phu nhân tức đến tái mặt.
"Quận chúa ngươi ngang ngược!
Đổi trắng thay đen!
Các người ở đây! Ai ai cũng là phu nhân Thượng thư, lại xúm lại chèn ép ta!"
Minh Châu giận quá hóa cười.
"Hay cho một câu chèn ép người khác!
Được! Để ta cho phu nhân biết, thế nào là chèn ép!
Phu nhân thuộc Nhị gia của Hầu phủ, chỉ tính là thân thích quý tộc, còn Xuân Hạnh giờ đã là thất phẩm ngự y.
Ta nói cho phu nhân biết, bà đây là đang phạm tội sỉ nhục mệnh quan triều đình, đáng bị đánh gậy!
Tuy nhiên, hôm nay là ngày vui của các cô nương nhà ta, ta không truy cứu phu nhân nữa.
Phu nhân hãy làm sao xử sự cho ra dáng một phu nhân quý tộc chút đi!"