“La Mục Khải.” Cô nằm ở trên giường gọi tên hắn.
Cô muốn tìm hắn để hỏi một ít chuyện, vì gần đây cô rất hay nghe thấy giọng nói ấy.
Cô rất tò mò, rốt cuộc mình bị trùng tà thuật gì.
Lần này hắn tới với một bề ngoài “tươm tất” hơn, cụ thể là có mặc quần áo.
Hắn chấp tay phía sau, nghiêng đầu nhìn cô.
Dương Uyển Chi trèo xuống từ giường, cô nói:“Anh kiểm tra xem tại sao gần đây tôi cứ nghe thấy người ta nói chuyện vậy?”
“Nói chuyện?”
Hắn ngạc nhiên, dùng tay đặt lên đầu cô.
Từ trong lòng bàn tay hắn phát ra ánh sáng màu đỏ chói, cô đứng im lặng, tưởng tượng bàn tay hắn giống như một cái máy chụp citi trong bệnh viện.
Hắn kiểm tra xong, cũng không biết được nguyên nhân gì.
Hắn nói cô rất bình thường, chẳng có âm hồn nào bám theo cô cả.
Trong một giây phút, Dương Uyển Chi không làm chủ được mình.
Cô giống như bị ai đó điều kiển, bước tới chỗ của hắn.
Càng lúc càng gần, rồi cô đặt tay lên eo hắn.
La Mục Khải vẫn im lặng không nhúc nhích, đôi mắt của hắn vẫn nhìn cô không xót một chi tiết nào.
Rồi đôi môi cô chạm vào môi hắn, trong đầu Dương Uyển Chi có cái gì đó thôi thúc.
Khiến cô muốn hôn hắn, muốn gần gũi hắn.
“Âm khí, thoải mái quá, thêm âm khí nữa đi.”
Giọng nói đó lại vang vẳng bên tai cô, càng thôi thúc cô hôn La Mục Khải nhiệt tình hơn.
Sự chủ động của cô giống như là một loại câu dẫn chí mạng đối với hắn, La Mục Khải không ngần ngại đáp lại nụ hôn nồng cháy của người phụ nữ.
Không gian bỗng chốc thay đổi, từ ở trong gian phòng nhỏ hẹp của Dương Uyển Chi phút chốc đã biến thành gian phòng rộng rãi sang trọng.
La Mục Khải bế cô lên giường giường của hắn, rồi nằm đè lên người cô.
Đôi môi của cả hai vẫn chưa tách ra giây phút nào, hắn luồng tay vào trong áo cô, sờ lên phần bụng nhẵn nhụi, mềm mại.
“Quỷ Vương đại nhân ở phòng thẩm tra có người kêu oan ạ.” Bất Âm ở bên ngoài nói vọng vào trong.
Hắn không quan tâm, vẫn mê đắm người phụ nữ dưới thân mình hơn.
Cho tới khi Bất Âm lại nhắc nhở:“Oan hồn đó náo loạn cả một khu ngục hình, mời ngài qua đó xem xét giúp Bất Âm ạ.”
“Ngài Quỷ Vương ngài có ở bên trong không?”
Dương Uyển Chi ngay lúc này cũng bừng tỉnh, cô đẩy hắn ra.
La Mục Khải nằm vật ra giường, thở gấp.
Cô ngồi bật dậy, vuốt cánh môi của mình.
Cô không biết vì sao mình lại chủ động hôn hắn nữa, dường như có thứ gì đó thôi thúc cô.
“Ngài Quỷ Vương…”
“Ta biết rồi.” Hắn lạnh nhạt đáp trả.
Rồi hắn ngồi dậy túm lấy Dương Uyển Chi, vật cô ngã xuống giường một lần nữa.
Hắn lại muốn hôn!
Nếu như cô nghe không nhầm là hắn cần có việc phải đi gấp, vậy mà vẫn còn muốn hôn?
Dương Uyển Chi che môi, mở to mắt nhìn hắn.
“Hôn thêm một lát nữa, em chủ động như vậy tôi rất thích!”
“Lúc nảy là do đầu óc không được tỉnh táo, anh thôi miên tôi phải không?” Cô nghi ngờ nhìn hắn hỏi lại.
Chắc chắn là như vậy rồi.
“Mau đưa tôi trở về.”
Không đợi hắn hồi đáp, cô đã nhe nanh múa vuốt với hắn.
Trong lòng thầm rủa cái tên bi3n thái La Mục Khải, hắn vậy mà dám thôi miên cô nữa chứ.
La Mục Khải:"???" Hắn bị oan mà.
Cuối cùng hắn phải đưa cô về nhà của cô, về đến nhà cô còn đem muối gạo ra ném hắn.
Miệng thì không ngừng chửi rủa, nói cái gì là “tên bi3n thái”
Hắn bận việc là thật nên cũng không giải thích gì thêm với cô, đợi hắn giải quyết xong việc dưới Địa Phủ rồi sẽ quay lại vậy…
La Mục Khải xuống phòng ngục hình, một nơi vốn dơ bẩn và tanh tưởi nay càng hỗn độn hơn.
Một vong nữ không ngừng đập phá đồ đạc, rồi gào lên nói rằng cô ta bị oan.
Hắn nhìn thấy vậy, chắp tay ra phía sau rồi sải bước đi tới.
Mũi tên bằng sắt được nung đỏ lao về phía hắn, La Mục Khải chỉ chớp mắt một cái đã khiến cho mũi tên ấy lụi bại dưới chân mình.
“Ngươi có oan ức gì?” Hắn lạnh lẽo hỏi.
Vong nữ ấy bị động chạm tới nổi lòng, liền oán hận gào lên:“Tôi chết oan, bị mấy thằng đó hiếp *** đến chết.
Tại sao các người không đi bắt chúng nó đi mà lại bắt tôi? Tôi bị oan mà.”
“Mỗi người đều có số mệnh riêng, ngươi không chết oan.
Nếu ngươi có mặt ở đây có nghĩa là số của ngươi đã tận.
Còn về việc những kẻ hại ngươi chết, tới lúc chết họ cũng sẽ chịu đủ hình phạt để đền tội thôi.” Giọng hắn lạnh nhạt, văng vẳng khắp ngục hình.
Đen xen vào đó là tiếng gào thét thê lương của những oan hồn đang bị sự tra tấn, trừng phạt.
“Không, tôi không thể chết.
Tôi đi oan, tôi bị oan.”
“Chuyện cần nói ta đã nói, ngộ ra hay không đó là do nghiệp của ngươi.
Đã xuống đây thì phải đối mặt với những tội ác mình gây ra khi còn sống, không có ngoại lệ.”
Nói rồi hắn rời khỏi ngục hình, khi hắn vừa quay lưng đã có một vật thể lao tới chỗ hắn.
La Mục Khải vẫn thong thả bước tiếp, ngay tức khắc viên đá đó vỡ vụn rơi xuống trước mặt oan hồn.
Tới lúc này cô ta mới khụy xuống bất lực khóc than, nhưng một cái liếc mắt hắn cũng không ban cho.
Bất Âm đi theo sau hắn, cô tiến thêm hai bước để ngang hàng với hắn hơn, cô hỏi:“Ngài cho Quỷ Hậu đi đâu thai thật ạ?”
“Cô ta không phải Quỷ Hậu.” Hắn nói.
Bất Âm còn chưa kịp trả lời, đã nghe hắn nói tiếp:“Ta tìm được cô ấy rồi, cô đi tìm Nguyệt Lão, xem ngày tốt cho ta.”
“Là Dương… Dương Uyển Chi đấy ạ?”
Bất Âm cứng đờ mặt, nụ cười trên môi lúc nảy cũng tắt ngấm khi hắn gật đầu xác nhận.