La Mục Khải trở về Địa Phủ với tâm trạng phơi phới, gặp được người hắn muốn gặp, hôn được người hắn muốn hôn dĩ nhiên là sảng khoái rồi.
Cười chưa được bao lâu, nữ quỷ Hiểu Huyên lại tới tìm hắn.

Cô ta tỏ vẻ ủy khuất nói:“Cưới người ta về xong rồi bỏ xó, quỷ vương ngài vô tâm quá.”
La Mục Khải né tránh những cử chỉ đụng chạm của cô ta, hắn nói:“Ta không cưới ngươi.

Nhắc tới mới nhớ ta còn chưa định tội cho ngươi nhỉ?”
“Cái gì chứ?” Hiểu Huyên trợn mắt nhìn hắn.
“Ngươi dám mượn xác hoàn hồn, ngươi coi Địa Phủ của ta là gì? Coi quỷ vương ta là bù nhìn chắc.”
Hiểu Huyên nghe xong cũng thấy có lý, nhưng mà cô vẫn không sợ, cô giờ đã là Quỷ Hậu rồi, còn sợ cái gì nữa.
Cô dõng dạc ưỡn ngực lên tuyên bố:“Dù ngài có chấp nhận hay không thì ta vẫn là vợ của ngài.

Làm gì có chuyện xử tội người nhà chứ.”
“Cô không có số là Quỷ Hậu của ta đâu, đừng nằm mơ.”
Nói rồi hắn gọi quỷ sai tới áp giải Hiểu Huyên đi trong tiếng gào thét của cô ta.
Cũng chính vì chuyện này đã kinh động tới Nguyệt Lão, anh ta lại tới tìm hắn.

La Mục Khải ghét những cuộc trò chuyện thế này, trong lòng của Nguyệt Lão luôn canh cánh về chuyện Quỷ Vương đời trước về cõi vĩnh hằng.
“Tôi đợi cậu dưỡng thương đã một trăm năm rồi, bây giờ cũng nên gọi Mạnh Bà về Địa Phủ rồi chứ?”
Hắn rót chén trà, nhướn mày gật đầu, còn lạnh giọng đáp:“Được chứ, như thoả thuận ban đầu, cô ta sẽ cai quản tầng thứ tám.”
Nguyệt Lão nghe xong liền tặc lưỡi nhăn mặt, anh vẫn không hiểu vì sao La Mục Khải nhất định không chịu lấy Mạnh Bà làm vợ nữa.

Anh đã se hết số tơ hồng mà mình có, nối bọn họ lại với nhau vậy mà cũng không hề hấng gì là thế nào?
“Cậu rốt cuộc là muốn như thế nào vậy? Nói là có người trong lòng, xong cưới người ta về lại bỏ đó không ngó ngàng đến.

Cậu thật sự yêu thích ai đó, hay là chỉ tìm cớ để không chịu trách nhiệm với Mạnh Bà đây hả?” Nguyệt Lão nói đoạn hơi ngừng lại một chút rồi thở ra, sau đó anh lại nói tiếp:“Tôi nhắc cho cậu nhớ nhé.

Năm xưa chính vì La Mục Khải cậu lên xưng Quỷ Vương cho nên mới khiến Quỷ Vương đời trước rời khỏi cõi âm cảnh này.

Tôi biết Quỷ Vương năm xưa phạm nhiều tội, nhưng cũng không đến mức phải thoái vị đâu.”
“Ý của ngài là?” Hắn vừa nhìn chén trà vừa chậm rãi hỏi.
Nguyệt Lão lại khó xử, anh nói:“Ý của tôi không phải nói cậu không đủ năng lực.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại đúng không? Chính cha cậu đã ép chết Quỷ Vương đời trước còn gì?”
Một cơn gió lạnh rít qua lưng Nguyệt Lão, anh biết cơn gió này hình thành từ sự tức giận của La Mục Khải.
Hắn vứt chén trà xuống đất, nghiến răng nói:“Lúc ông ta làm Quỷ Vương ngài có từng chứng kiến những oan hồn tác oai tác quái ngoài kia lộng hành như thế nào chưa? Âm và dương sớm đã bị đảo lộn trong tay của ông ta.

Nếu không phải vì ông ta rơi vào tà ma thì làm gì có chuyện oan hồn mượn xác người dương để sống lại, làm gì có chuyện ma quỷ lộng hành doạ tới con người hả?”
“Quỷ Vương đừng tức giận, ta chỉ nói vậy thôi… Thôi bỏ đi, vậy ta gọi Mạnh Bà về Địa Phủ nhé, làm quan tầng thứ tám cũng được rồi.”
Anh cũng bất lực, những lời La Mục Khải nói quả thật không sai.

Nguyệt Lão đã từng chứng kiến cảnh tượng âm và dương lẫn lộn ở mấy trăm năm trước, cũng biết từ ngày hắn lên thay làm Quỷ Vương thì hậu quả đã giảm đi đáng kể rồi.
Chưa nói đến, hắn vì ổn định lại trật tự mà không ngại để thiên lôi trừng trị, lần đó hắn bị thương không nhẹ.
Nếu nói hắn được cha của mình nâng đỡ, vậy thì rất không công bằng với hắn…
*
“Uyển Chi mẹ hỏi thăm rồi, người này ở dưới đó làm quan lớn lắm.” Dương ma ma đi theo cô lải nhải từ chiều đến giờ.

Cũng không biết là ai bày cho bà ấy cái trò kết hôn với người chết nữa, mẹ cô định làm thấy bói thật hả?
Dương Uyển Chi uống hết ly nước, cô nói:“Mẹ thích thì mẹ lấy hắn đi.”
“Cái con bé này, ăn nói hổn hào quá à.”
Cô không thèm nghe mà bỏ lên phòng, mẹ của cô tham tiền, tham đến mờ mắt rồi.
Hôm nay cô hơi mệt mỏi, nằm xuống giường ngủ trưa một giấc rồi tính tiếp.

Thoáng chốc cô đã đi vào trong giấc mộng…
“Uyển Chi cứu cha với con, cha ở đây lạnh lẽo và tù túng lắm.”
Tiếng nói của người đàn ông văng vẳng bên tai cô.

Đứng trên một cánh đồng cỏ, xung quanh là những cây cỏ màu đỏ rực, cực kì khác lạ.

Dương Uyển Chi tìm kiếm dáo dát xung quanh, ở đây ngoài cô ra không có một ai nữa.
Cô lại nghe thấy người đàn ông ấy nói:“Uyển Chi âm khí của cha yếu ớt quá, cha lạnh quá con gái ơi.”
“Lạnh quá!”
Người nọ liên tục kêu lạnh, giọng nói cũng run rẩy thấy rõ.

Cô chạy khắp cánh đồng cỏ kia, không có một ai cả.
“Uyển Chi… Uyển Chi… Trời ơi trưa trời trưa chực rồi mà đi ngủ, có người tìm con kìa.”
Dương ma ma đập cửa, cô mới giật mình và tỉnh giấc.

Cô hơi thất thần một chút, vì giấc mơ kia rất kì lạ.
Dương Uyển Chi xuống nhà, rất ngạc nhiên khi thấy người tìm cô là Dung Thành.

Anh ngồi ở phòng khách, mỉm cười khi nhìn thấy cô.
“Anh Dung hả, anh tìm tôi có chuyện gì thế?”
Cô ngồi xuống đối diện, thuận tay rót cho anh một ít nước trà.

Dung Thành nhận lấy ly trà, cũng không biết là vô tình hay cố ý chạm vào tay cô.
“Thêm nữa đi, thêm âm khí nữa đi con gái.” Giọng nói ấy lại văng vẳng bên tai cô lần nữa.
Cô hơi sợ hãi rụt tay lại.
“Xin lỗi nha, tôi thất lễ quá.”
Anh nói xong thì với tới giỏ quà bên cạnh, anh đưa nó cho cô rồi nói đây là quà cám ơn chuyện cô đã giúp anh hôm nọ.

Cô không tính nhận nhưng mẹ cô đã đứng ra nhận giúp, cô cũng có thể cười trừ, mẹ cô lúc nào cũng ham lộc thế đấy!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play