Bạch Hổ Và Kiếm

Chương 5


2 tháng

trướctiếp

Mãi cho đến tận lúc bình minh, Bạch Lẫm mới buông tha cho ta, tự mình hóa thành nguyên hình nằm bên cạnh, ngắm trăng luyện hóa.

Kiệt sức, ta cuộn tròn người lại, cảm nhận luồng yêu lực kỳ lạ trong cơ thể.

Kinh mạch cũng đã được Bạch Lẫm chữa trị gần như hoàn hảo.

Ta quá mệt mỏi, nghĩ bụng ngày mai sẽ luyện hóa sau vậy...

“Này.” Ta nhìn con hổ trắng to lớn bên cạnh, lạnh nhạt gọi hắn, “Lấy giúp ta ít y phục, trời lạnh quá, ta cảm thấy mình sắp phát sốt mất, không thì ngài đến sưởi ấm cho ta đi.”

Bạch Lẫm dựng thẳng đôi đồng tử vàng, hắn khẽ gầm gừ, như thể không hài lòng với sự bất kính của ta.

Ta thực sự khó chịu đến mức muốn buông xuôi, lúc này cũng chẳng còn tâm trí để ý xem hắn có vui vẻ hay không. Ta khẽ cắn môi, gắng gượng nhấc đôi chân mềm nhũn, đá nhẹ vào mông Bạch Lẫm.

“Láo xược, đừng có sai khiến ta.” Bạch Lẫm quả nhiên không vui, quát lớn bằng giọng lạnh lùng.

Chỉ cần thân thể ta không thoải mái là sẽ trở nên rất bướng bỉnh, thấy Bạch Lẫm không giúp mình đi lấy đồ, tính khí cũng nổi lên.

Đã ngủ với nhau rồi, dường như ta cũng không còn sợ Bạch Lẫm như trước nữa, nhìn bộ lông trắng muốt ấm áp của hắn, ta nảy ra một ý tưởng.

Ta cắn môi chống người ngồi dậy, trực tiếp nhào lên thân hổ của hắn, cưỡng ép kéo đuôi hắn làm chăn sưởi ấm.

Bạch Lẫm lập tức nổi cáu, đồng tử co lại, hất ta xuống khỏi lưng, đứng dậy gầm lên với ta.

Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp một kẻ liều mạng như ta, nên tức giận lắm.

Nhưng giết ta ngay sau khi song tu xong, Bạch Lẫm thấy có gì đó không ổn, lúc này gầm xong rồi cũng không biết nên làm gì.

“Phàm tu, chắc ngươi không biết ta là ai, thế nên mới...” Bạch Lẫm lạnh lùng định cảnh cáo ta, nhưng bị hành động của ta cắt ngang.

Ta mặt không biểu cảm, đưa tay gãi gãi cằm hắn để dỗ dành.

Đây là điểm ta vừa phát hiện sau màn song tu vừa rồi, hắn thích người khác vuốt ve cằm... Vuốt ve hắn, động tác của hắn sẽ chậm hơn một chút... 

Khụ.

Khi ở hình người thì thích, vậy nguyên hình thì sao?

Con hổ trắng to lớn như thể đông cứng lại, đột nhiên đi quanh ta hai vòng, miễn cưỡng nằm xuống ôm lấy ta, khẽ ngẩng cằm lên, muốn ta gãi cằm cho.

Ta cũng rất thích bộ lông của hắn, đặc biệt là giữa bóng tối này, những vân kim lóe sáng nhàn nhạt, sờ vào lại rất mượt mà.

Ta sờ sướng tay, Bạch Lẫm cũng được vuốt ve rất thoải mái, khẽ phát ra tiếng “hừ hừ” sung sướng.

“Này, hay là ngài giúp ta giặt sạch y phục đi.” Vừa vuốt ve vừa đột ngột lên tiếng, ta chợt nhớ ra y phục của mình có lẽ đã dính đầy máu, không thể mặc được.

Bạch Lẫm quay đầu lại trừng mắt giận dữ nhìn ta: “Phàm tu! Hình như ngươi vẫn chưa ý thức rõ thân phận của mình.”

Haiz, trông có vẻ không mấy tình nguyện.

Ta thở dài, nói: “Bỏ đi, dù sao hai ta cũng chỉ là quan hệ đôi bên cùng có lợi, hẳn ngài cũng chẳng để tâm đến việc ta không có đồ để mặc.”

Bạch Lẫm lạnh lùng nhìn ta hồi lâu, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi không thèm nhìn ta nữa, trầm giọng nói: “Ngươi hiểu được thì tốt.”

Nói xong, Bạch Lẫm im lặng một lúc, khẽ rung động thân hình to lớn rồi ôm ta vào lòng, sưởi ấm cho ta.

Bạch Lẫm vẫy vẫy đuôi, như thể hài lòng với sự ngoan ngoãn và yên lặng của ta lúc này.

Ta mặt không biểu cảm vuốt ve chiếc bụng trắng của hắn. 

Quả nhiên, đưa ra một yêu cầu không thể chấp thuận rồi lại đề cập đến một yêu cầu còn quá đáng hơn, thì yêu cầu đầu tiên dường như dễ chấp nhận hơn nhiều.

So với một nam nhân đẹp trai nhưng nguy hiểm, ta thà được một con mèo trắng to lớn ôm ấp.

Bạch Lẫm... có vẻ không phải là kẻ xấu xa gì, nhưng tại sao lại bị phong ấn ở đây nhỉ.

Hơn nữa, dường như còn khá dễ dỗ dành...

Trong lúc mơ màng suy nghĩ, ta dần chìm vào giấc ngủ.

Trong cơn mơ hồ, hình như ta nghe thấy Bạch Lẫm đang lẩm bẩm điều gì đó.

“Hình người chịu không nổi... Nguyên hình vẫn phải…”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp