Bạch Hổ Và Kiếm

Chương 4


2 tháng

trướctiếp

Một nam nhân trẻ tuổi tuấn tú bước ra, môi mím chặt, mí mắt hơi nhướng lên, đôi đồng tử vàng óng ấy lạnh lùng liếc nhìn về phía ta.

Mái tóc bạc ướt đẫm không ngừng nhỏ giọt, tụ thành những giọt nước lớn lăn xuống bộ ngực trắng nõn cường tráng của hắn.

Chúng lướt qua tuyến nhân ngư rồi uốn lượn xuống...

Dù đã cố giữ bình tĩnh, ta vẫn không kiềm được mà đỏ mặt, lúng túng nói: “Ngài có thể mặc quần vào trước được không...”

Khụ! Toàn thân phủ đầy lông bạc, hóa ra khi biến thành người cũng trắng như vậy… 

“Ta tên Bạch Lẫm.” Nam nhân không để tâm đến lời ta nói mà tự nhiên tiến đến gần, cúi người xuống nhìn ta, hỏi: “Ngươi có muốn song tu cùng ta không?”

Trong tình huống này mà ta vẫn ngồi thiền thì quá kỳ quặc, ta gắng gượng đứng dậy, nhìn thẳng vào hắn, cố gắng không nhìn xuống phía dưới.

“Ta thì có gì tốt chứ...” Ta che lấy lồng ngực đau nhói, nhẹ giọng hỏi hắn.

Khóe miệng Bạch Lẫm hơi nhếch lên như thể mỉa mai, hắn đưa hai ngón tay thon dài nâng cánh tay phải vô lực của ta lên.

“Tay của một kiếm tu mà lại bị phế đi, không muốn báo thù sao?” Bạch Lẫm dùng giọng điệu nhẹ nhàng chạm vào nỗi đau của ta.

Ta cắn môi quay đi, vẻ mặt lạnh nhạt, không muốn chú ý đến cánh tay phải vẫn luôn run rẩy của mình.

“Chữa lành tay cho ta, giúp ta kết đan.” Ta khẽ đáp, tỏ vẻ thỏa hiệp.

“Đương nhiên, không chỉ là kết đan thôi đâu, kết anh luôn cũng được.” Bạch Lẫm cúi đầu, ghé sát tai ta nói bằng giọng điệu lạnh lẽo, “Tuy nhiên, ta cần biết ngươi có còn nguyên âm hay không, nếu không, ta sẽ khiến ngươi chịu đựng nỗi đau đớn hơn cả cái chết.”

Sắc mặt ta tái nhợt, nhìn gương mặt lạnh lùng khác thường của hắn, quyết định im lặng không nói gì.

Thay vào đó, ta dùng hành động để chứng minh.

Ta nhón chân ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng trao cho hắn một nụ hôn.

Đồng tử vàng của Bạch Lẫm co lại, như thể không ngờ ta sẽ hôn hắn.

Ta thấy hắn nheo mắt lại, có vẻ hơi thích thú, ta nhắm mắt, đẩy lưỡi sâu vào...

Những ngón tay thon dài lạnh lẽo của Bạch Lẫm vuốt ve xương sống trơn láng của ta, ta khẽ rùng mình, không biết là vì lạnh hay vì sợ.

...

Ta sợ đau, sợ khó chịu... Nhưng nghĩ đến cánh tay phải bị phế của mình, ta càng khó chịu hơn...

Thanh kiếm của ta vẫn còn ở Thanh Phong Tông, kiếm Trúc Hàn vẫn đang đợi ta đến mang nó đi... Mang nó đến một môn phái tốt hơn.

Ta không biết mình đang nhớ đến thanh kiếm, hay đang nghĩ về những bảo vật để trong động phủ...

Dù sao, lòng ta cũng đau đớn khó chịu vô cùng, ta rất yêu quý động phủ của mình, bên trong đồ đạc vừa nhiều lại vừa ấm áp, bởi vì ta đã tốn rất nhiều công sức để sắp xếp.

Có lẽ, cảm giác khó chịu hiện giờ là vì không thể quay về ngôi nhà nhỏ của mình, rốt cuộc ta cũng đã yêu nó nhiều năm như vậy.

Ta cắn môi tự an ủi mình, nhưng vẫn không nhịn được mà khóc nức nở.

“Đau quá...” Ta vươn tay khẽ đẩy Bạch Lẫm, nước mắt chảy dài, nghẹn ngào nhìn hắn.

Khi thấy ta khóc, toàn thân Bạch Lẫm cứng đờ, giọng nói trầm khàn có chút gượng gạo, hắn chậm rãi nói với ta: “Ta là Bạch Hổ, đáng lẽ ngươi phải biết từ trước.”

Ta thút thít khóc to hơn.

“Ta sẽ nhẹ nhàng hơn.” Bạch Lẫm lẩm bẩm bằng giọng khàn khàn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp