“Đừng cử động”, giảng sư Từ Đồ bước tới khẽ nói. Mọi người đứng im, một vài người đang đưa tay ra phải khựng lại.

“Với châm thuật của cậu ta, nếu như rút linh tinh thì có lẽ phó phòng chủ sẽ lành ít giữ nhiều”, giảng sư Tư Đồ trầm giọng.

Đám đông mặt cắt không ra máu, bọn họ cũng vừa chứng kiến y thuật của Lâm Chính nên đương nhiên chẳng có gì phải nghi ngờ.

Có người vội vàng hỏi: “Giảng sư Tư Đồ, giờ phải làm sao?”

“Mau đi mời phòng chủ tới”, giảng sư Tư Đồ nói không chút do dự. Với tình hình này, chỉ có phòng chủ mới xử lý được thôi.

“Dạ”, một học sinh chạy đi.

Lâm Chính quay người đi về phía cửa. Anh đâu có ngốc mà đợi phòng chủ tới. Hà Linh Hoa đã nằm trong tay, giờ anh chỉ muốn mau tới bệnh viện chữa trị cho Tần Ngưng.

“Còn định chạy sao? Đứng lại”, có một học sinh không sợ chết định đứng ra ngăn lại nhưng lúc này thì giảng sư Tư Đồ đã lên tiếng.

“Đừng có chặn cậu ta. Để cậu ta đi”, giảng sư Tư Đồ kêu lên.

Đám học sinh run rẩy, quay qua nhìn ông ta.

“Thưa thầy…”, học sinh này cảm thấy không cam tâm.

“Để cậu ta đi…”, giảng sư Tư Đồ trầm giọng: “Nếu phó phòng chủ còn không là đối thủ của cậu ta thì các cậu lao lên chỉ có nộp mạng mà thôi!”

Đám học sinh siết nắm đấm, cảm thấy tức giận lắm.

“Chết tiệt…”

“Chẳng lẽ cứ bỏ qua như thế?”

Bọn họ cảm thấy không phục. Thế nhưng Lâm Chính chẳng buồn dây dưa với họ. Anh nhìn cánh cửa của Kỳ Dược Phòng đang đóng chặt. Do tình hình đặc biệt nên cánh cửa đã bị khóa bởi một cửa thép tự động. Như thế này mà muốn phá vỡ cũng không phải là điều dễ dàng.

“Nhóc, lần này coi như cậu may mắn!”, nếu không phải giảng sư Tư Đồ lên tiếng thì chúng tôi dù có liều mạng cũng sẽ chôn sống cậu ở đây”, một học sinh mặc đồ đen lạnh lùng nói với Lâm Chính.

Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Các người nên cảm thấy may mắn vì đã nghe lời giảng sư Tư Đồ thì đúng hơn. Bởi vì nếu không có ông ta lên tiếng thì các người đã chết hết từ lâu rồi”.

“Cậu cũng chẳng tốt đẹp hơn ai. Chúng tôi có bị sao thì Kỳ Dược Phòng cũng sẽ chữa trị. Tôi không tin một mình cậu có thể chống lại được ngần này con người”, người mặc đồ đen đáp trả.

“Vậy sao?”

Lâm Chính lắc đầu, không nói gì. Anh chỉ quay người đi về phía cảnh cổng sắt. Đám đông đồng loạt quay qua nhìn.

“Cậu ta định làm gì?”, La Phú Vinh chau mày.

“Không biết nữa”, Tây Nhu Thiến lắc đầu.

“Thủ đoạn của thần y Lâm đúng là không tệ, nhưng có lẽ cũng chỉ đến thế mà thôi”, Thiên Mạch chau mày, thản nhiên nói.

Thế nhưng khi Lâm Chính cứ thế bước tới thì sắc mặt của Thiên Mạch cũng biến đổi. Bởi vì phía trước mặt anh chính là cánh cổng thép. Nhưng nó đang được đóng chặt, lẽ nào anh định lao qua.

“Giảng sư Tư Đồ, chúng ta…có mở không?”, một học sinh hỏi. Giảng sư Tư Đồ chỉ chau mày và trầm ngâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play