“Chúng ta vốn không có thù hận gì. Nhưng tôi là người nhỏ mọn, người khác chửi tôi thì tôi chắc chắn là phải phản lại. Thế nhưng tôi lại không biết chửi nên đành phải dùng bạo lực thôi”.
Lâm Chính thản nhiên nói. Bàn tay anh di chuyển từ vai trái của giảng sư Chu qua vai phải.
“Đừng…đừng…”
Giảng sư Chu run rẩy, mặt trắng như tờ giấy. Thế nhưng Lâm Chính vẫn vặn mạnh.
Rắc.
“Ư….”, ông ta đau tới mức không thốt nên lời, suýt nữa thì ngất lịm. Cả người ông ta ngã ra đất, co giật. Miệng sùi bọt mép. Những người khác thấy cảnh tượng đó thì nào còn dám lao lên nữa?
“Chuyện…gì vậy? Cậu ta là quái vật sao?”, có người kinh hãi kêu lên.
“Y võ, cậu ta biết y võ!”, lúc này giảng sư Tư Đồ mới hét lên.
“Y võ sao?”
Phùng Thạch trố tròn mắt, nổi giận đùng đùng. Ông ta không thể ngồi yên được nữa. lấy từ eo ra 20 cây châm phóng về phía Lâm Chính.
Nếu là y võ thì không phải là kẻ mà học sinh và các giảng sư thông thường có thể đấu lại được. Lúc này chỉ có thể dựa vào ông ta mà thôi.
Loạt châm phóng ra từ người của Phùng Thạch giống như một cơn mưa. Châm của ông ta vừa nhanh vừa mạnh. Nếu mà miễn cưỡng đỡ thì sẽ thân bại danh liệt.
Cuối cùng thì cũng có một cao thủ ra tay rồi. Lâm Chính đanh mặt, quay người và cũng phóng châm ra.
Vụt! Vụt…Châm của hai bên va chạm tạo thành cơn nổ như pháo hoa.
Chỉ có điều tốc độ phóng châm của Lâm Chính nhanh quá, hơn nữa không biết trong người anh cất giấu bao nhiêu cây châm. Khi hai người đấu châm, do tốc độ của anh quá nhanh mà Phùng Thạch đã không theo kịp, đã có cây châm ghim trúng vai ông ta…
Phùng Thạch tái mặt, những cây châm trong tay bỗng rơi xuống đất. Có lẽ ông ta không ngờ châm pháp của Lâm Chính lại đáng sợ đến thế.
“Phó phòng chủ, để chúng tôi trợ lực”.
Lúc này các vị giảng sư thấy vậy vội vàng ra tay. Trong nháy mắt, tất cả họ đã lao lên vây lấy Lâm Chính.
Thế nhưng người đông thì Lâm Chính cũng không hề sợ.
Thậm chí anh chẳng buồn lấy châm ra nữa. Mà chỉ chộp lấy những cây châm do các giảng sư phóng ra và phi về phía Phùng Thạch.
Phùng Thạch không thể chống đỡ lại được cơn mưa châm. Trong chớp mắt, trận thế đột ngột thay đổi, bọn họ không phòng thủ được bao lâu thì thế trận đã bị phá vỡ. Châm bạc lại ghim lên người Phùng Thạch.
Ông ta khựng người.
“Phó phòng chủ!”
Đám đông kêu lên.
Lúc này toàn thân Phùng Thạch đều là châm, dày đặc khắp cơ thể tầm hàng trăm cây.
Ông ta run rẩy, trừng mắt nhìn Lâm Chính. Ông ta chỉ cảm thấy tứ chi như bị khóa chặt, không thể nhúc nhíc.
Mọi người túm lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT