Hà Linh Hoa.

Đây mới là mục đích anh đến đây hôm nay.

Chỉ là.

Khi Lâm Chính tiến lên lấy Hà Linh Hoa, chiếc hộp lập tức bị hai học sinh đứng bên duỗi ra đem đi.

Lâm Chính sững sờ, lập tức nổi giận, lao đến ngăn cản.

“Các người làm gì vậy?”, Lâm Chính gào lên.

“Câu này phải là chúng tôi hỏi cậu mới đúng? Bạn học Mặc Tiểu Vũ, cậu làm gì vậy?”, Phùng Thạch đi đến, lạnh lùng hỏi.

“Ông nói tôi đã giành được hạng nhất trong cuộc thi Giám Dược, về lý mà nói giải thưởng này thuộc về tôi, ông sao có thể đem giải thưởng của tôi đi?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.

“Giải thưởng? Hừ, bạn học Mặc Tiểu Vũ, giải thưởng hạng nhất do Kỳ Dược Phòng cung cấp, Kỳ Dược Phòng có thể tùy tiện thay đổi giải thưởng, đối với biểu hiện lúc trước của cậu, chúng tôi cảm thấy cậu thích hợp với một giải thưởng khác hơn nên chúng tôi dự định thay đổi giải thưởng!”, Phùng Thạch nói.

“Cái gì?”, tròng mắt Lâm Chính co lại.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Phùng Thạch dám làm vậy, nhưng… ông ta làm vậy vẫn hợp quy định!

Dù sao trận đấu này do Kỳ Dược Phòng tổ chức, giải thưởng hoàn toàn có thể thay đổi, chuyện này cho dù có nói ra, người ngoài cùng lắm chỉ nói mấy câu Kỳ Dược Phòng chơi bẩn, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.

“Đem đi đi”, Phùng Thạch chẳng thèm quan tâm đến lời Lâm Chính nói nữa, phất tay với hai học sinh.

Hai học sinh kia hiểu ý, đem chiếc hộp rời đi.

Đúng lúc này, mắt Lâm Chính sắc lại, lập tức xông qua cướp lấy chiếc hộp.

“Cậu làm gì vậy?”

“To gan!”

“Mặc Tiểu Vũ, cậu điên rồi?”

Tiếng gào giận dữ vang lên, người của Kỳ Dược Phòng từ bốn phương tám hướng bao vây đến…

Hành động của Lâm Chính vượt ngoài dự liệu của mọi người, không ai ngờ “Mặc Tiểu Vũ” lại ra tay cướp chiếc hộp đó.

Kể cả Thiên Mạch…

Người của Kỳ Dược Phòng ở xung quanh lập tức vây lại.

La Phú Vinh hơi hoảng hốt, sau đó cũng phản ứng lại, la lên: “Mặc Tiểu Vũ tạo phản! Mặc Tiểu Vũ tạo phản rồi! Mọi người mau bao vây cậu ta lại, mau bao vây cậu ta lại!”.

Giọng hắn làm nhiều người vẫn còn đang ngơ ngác bừng tỉnh.

Các học sinh giật mình, xông tới, bao vây lấy bục gỗ.

Hiện trường thoáng chốc trở nên hỗn loạn.

“Tên ngốc kia lại dám cướp giữa ban ngày ban mặt? Gan cũng lớn thật đấy!”, Vương Băng Điệp trợn tròn mắt, không tin nổi nói.

“Người này đã thắng anh Tiêu Sĩ Kiệt, vốn dĩ ở trong mắt em, cậu ta cũng xem như có chút bản lĩnh, không còn đáng ghét như trước kia nữa. Nếu cậu ta muốn theo đuổi em lần nữa, em cũng có thể cho cậu ta cơ hội, nhưng bây giờ cậu ta lại muốn đối địch với cả Kỳ Dược Phòng, còn làm ra hành động ngu xuẩn như vậy. Theo em thấy, người này có thủ đoạn, nhưng quá ngu xuẩn, con đường sau này sẽ không đi được xa”, Tây Nhu Thiến liên tục lắc đầu, đôi mắt vẫn tràn ngập vẻ khinh thường.

Nhiều người cũng nghĩ như vậy, hoặc cười giễu khinh thường, hoặc lắc đầu thất vọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play