“Ồ? Vậy ba mươi mét đi!”, Tiêu Sĩ Kiệt liếc mắt nhìn Lâm Chính.

“Oa?”

Các học sinh ồ lên.

Cư ly ba mươi mét?

Nếu ở cự ly ba mươi mét mà phi trúng huyết vị của đối phương? Vậy chẳng phải quá khó sao? E rằng bắn súng cũng chưa chắc đã trúng! Cần phải biết hai người này sẽ không đứng bất động theo quy định, bọn họ có thể cử động trải phải để tránh châm bạc…

“Đàn anh Tiêu Sĩ Kiệt đỉnh quá!”

“Hết cách rồi, thực lực là đây!”

“Quá lợi hại, cậu bảo tôi đứng cách phi châm bạc đúng huyệt vị, tôi cũng khó làm được, còn ba mươi mét… tôi phải luyện ít nhất mười năm mới làm được”.

Mấy học sinh liên tục ồ lên nhìn Tiêu Sĩ Kiệt bằng ánh mắt sùng bái.

Tiêu Sĩ Kiệt cũng vô cùng đắc ý, nếu xét về châm bạc, cậu ta không thua kém ai đâu!

Nhưng lúc này, Lâm Chính lắc đầu.

“Ba mươi mét sao? Ngắn thế, tăng thêm đi!”

“Cái gì?”, Tiêu Sĩ Kiệt sững sờ.

Âm thanh xung quanh nhỏ đi nhiều…

Nhiều người cho rằng mình nghe nhầm, vội vàng nhìn qua chỗ Lâm Chính.

Nhưng qua ánh mắt kiên điện của Lâm Chính có thể đoán được… người này …. không hề đùa!

Ba mươi mét!

Ở độ khó này ngay cả giảng sự cũng phải nghiêm túc, người này còn bảo ngắn sao?

Tiêu Sĩ Kiệt cuộn tròn nắm đấm, tức giận hét lên: “Ba mươi mét không đủ, vậy thì bốn mươi mét!”

“Vẫn ngắn quá!”, Lâm Chính lắc đầu.

“Năm mươi mét!”, Tiêu Sĩ Kiệt sững sờ rống lên.

“Ngắn!”, Lâm Chính lập tức đáp.

“Sáu mươi mét!”, Tiêu Sĩ Kiệt lại hét.

“Ngắn!”, giọng nói bình tĩnh theo đó vang lên.

“Bảy mươi mét!”

“Quá ngắn!”

“Tám mươi mét!”

“Không đủ!”



“Hai trăm mét!”

Tiêu Sĩ Kiệt nổi giận không nhịn được nữa, gào to, tăng cự ly lên tận hai trăm mét!

“Wow”

Nơi đây như nổ tung lên.

Da đầu mọi người tê dại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play