“Cậu muốn chọn thêm ai làm trọng tài?”, Phùng Thạch hỏi Lâm Chính.

“Khách mời đi”, Lâm Chính nghĩ.

“Hừ, chẳng nhẽ cậu muốn chọn cô Thiên Mạch hả? Tôi biết cậu với cô Thiên Mạch có quan hệ! Lúc này cậu đang mong cô Thiên Mạch cứu mình sao?”, lúc này La Phú Vinh bên dưới hét lên.

Tiếng này đã cắt đứt khả năng Lâm Chính mời Thiên Mạch làm trọng tài.

Lâm Chính nhíu mày, nhìn về phía khách mời.

Mà Thiên Mạch vẫn đang bình tĩnh nhìn anh.

Thực ra La Phú Vinh nghĩ nhiều rồi.

Bởi vì cho dù anh mời Thiên Mạch… Thiên Mạch cũng sẽ từ chối.

Dù sao cũng không thể chọn Thiên Mạch, vậy chỉ có thể chọn người nào trông có vẻ công bằng thôi. Những khách mời đến đây đều có chút gì đó liên quan đến Kỳ Dược Phòng, tìm họ làm trọng tài thì chẳng khác nào tìm thêm người giúp Kỳ Dược Phòng.

“Hừm?”

Lâm Chính nhìn về phía một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính ngồi bên chỗ khách mời.

Anh đi qua, người đàn ông đó cũng cảm thấy bất ngờ. Dường như không thể hiểu tại sao Lâm Chính đi đến chỗ mình, anh ta bất giác lùi về sau một bước.

“Chắc anh không phải người của Kỳ Dược Phòng nhỉ?”, Lâm Chính nhìn anh ta.

“Không phải, tôi… tôi là Liêu Huy thực tập sinh của nhật báo Quảng Thành, tôi… đến để phỏng vấn…”, anh chàng trẻ tuổi kia hơi bất ngờ, cẩn thận nói.

“Vậy tốt, chọn anh đi, tôi mời anh cùng phó phòng chủ làm trọng tài cho trận đấu này”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Á? Tôi?”, Liêu Huy kinh ngạc.

“Sao vậy? Khó lắm sao?”

“Tôi… tôi sợ không được đâu, sẽ mất đi sự công bằng…”

“Không sao. Chỉ cần anh cảm thấy đúng anh liền nói đúng. Anh cảm thấy sai, anh liền phán sai. Dựa vào cảm giác của anh là được, anh chẳng phải đến để phỏng vấn sao? Có được trải nghiệm này, chắc chắn sẽ có lợi cho bài báo của anh”, Lâm Chính cười nói.

“Nhưng…”, Liêu Huy do dự nhìn đám phó phòng chủ.

“Sao vậy? Chẳng nhẽ anh sợ sao?”, Lâm Chính nhíu mày: “Nếu như vậy, tôi khuyên anh chuyển ngành đi, nếu anh muốn trở thành một người làm trong ngành tin tức thì anh không nên sợ!”

“Ai bảo tôi sợ? Nào… nào, tôi sẽ làm!”, Liêu Huy nghiến răng, nói thẳng.

“Vậy thì tốt! Chúng ta về vị trí thôi”,

Lâm Chính mỉm cười, quay người đi lên sân khấu.

Trong tiếng bàn tán của mọi người, Liêu Huy chỉ biết đi lên.

“Hừ!”, Tiêu Sĩ Kiệt khinh thường.

Phùng Thạch mặt lạnh như tiền nhìn Liêu Huy, sau đó nói với Lâm Chính và Tiêu Sĩ Kiệt: “Hai vị cách xa nhau mười mét!”

Trận đấu so tài phi châm bạc này thường sẽ có quy định về cự ly, ngắn nhất là mười mét.

Nhưng Tiêu Sĩ Kiệt bất mãn với khoảng cách này.

“Mới có mười mét, chẳng thú vị gì, em muốn tăng lên thành hai mươi mét!”, cậu ta vung tay nói.

Các học sinh đều nhìn cậu ta.

Tuy nhiên Lâm Chính lắc đầu: “Hai mươi mét? Ngắn quá!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play