“Ồ?”.

Phùng Thạch hơi ngẩn ra, bước nhanh tới.

Giảng sư Tư Đồ đưa bài thi cho Phùng Thạch xem, đồng thời nói với ông ta gì đó.

Phùng Thạch nhíu mày, nhìn chằm chằm bài thi một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu lên hô.

“Ai mang số 128?”.

Phùng Thạch vừa lên tiếng, mọi người nơi đây đều sững sờ.

Số 128?

Lại là số 128?

Số 128 này rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Hiện trường lập tức rộ lên xôn xao.

Khán giả nhìn về phía các học sinh.

Đám La Phú Vinh, Tây Nhu Thiến, Vương Băng Điệp cũng ngơ ngác nhìn về phía đó.

“Chuyện này là sao? Bài thi của thằng nhóc đó không có vấn đề gì chứ?”, Vương Băng Điệp nhíu mày hỏi.

“Nếu không trả lời được, loại luôn là xong. Nếu trả lời được thì vào vòng trong là được, thầy Tư Đồ đang làm gì vậy? Đúng là lãng phí thời gian!”, Tây Nhu Thiến hừ một tiếng, trách cứ.

Vương Băng Điệp suy nghĩ, lại nhìn về phía La Phú Vinh.

La Phú Vinh không nói gì, mỉm cười nhìn Tiểu Ngũ.

Lúc này Tiểu Ngũ đã sợ đến mức ngã ngồi xuống đất.

“Sao? Lại là các cậu làm à?”, Vương Băng Điệp nhíu mày hỏi.

“Không phải em, là Tiểu Ngũ, chỉ một mình cậu ta làm, không liên quan đến em!”, La Phú Vinh nhún vai, nói.

“Anh La, sao anh lại như vậy? Nếu ở trên khiển trách, anh phải cứu tôi!”, Tiểu Ngũ muốn khóc, vội vàng cầu cứu.

“Cậu đã làm gì?”, Vương Băng Điệp hỏi.

“Em… đánh tráo bài thi của cậu ta… đổi thành một bài thi mà em chuẩn bị trước, câu hỏi cũng là em ra”, Tiểu Ngũ khóc lóc.

“Ha, cậu định dồn thằng chó đó vào chỗ chết à?!”, Vương Băng Điệp sáng mắt lên, nói.

“Là anh La dặn em làm…”, Tiểu Ngũ nhỏ giọng nói.

“Làm tốt lắm, yên tâm, La Phú Vinh sẽ bảo vệ cậu. Vương Băng Điệp tôi cũng sẽ bảo vệ cậu! Sau này đi theo tôi đi!”, Vương Băng Điệp vỗ ngực nói.

Tiểu Ngũ nghe vậy lập tức lấy lại lòng tin, vội vàng cúi đầu khom lưng: “Cảm ơn chị Vương, cảm ơn chị Vương”.

Trong Kỳ Dược Phòng, nguồn lực của Vương Băng Điệp mạnh hơn La Phú Vinh nhiều. Phải biết rằng Vương Băng Điệp xếp thứ tư trong thập đại thiên tài! Nếu không phải chút vấn đề đó của cô ta, danh tiếng nữ thần học viện sao đến lượt Tây Nhu Thiến?

Nghĩ đến đó, Tiểu Ngũ cũng không sợ nữa.

“Nghe nói cậu ra đề cho Mặc Tiểu Vũ?”, lúc này Vương Băng Điệp giống như nghĩ tới điều gì, đột nhiên hỏi một câu.

Tiểu Ngũ cười ha ha, nói: “Chắc mọi người cũng từng học Thượng Thiện Luận của Hoàng Phủ Mật, một trong thập đại danh y của Hoa Quốc cổ đại rồi chứ?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play