Chỉ tiếc Tây Nhu Thiến tự cao tự đại, không để ai vào mắt, cùng lắm là sai khiến bọn họ, lợi dụng bọn họ.

Cô ta cũng có người mà mình chú ý.

Đó là Huyền Dược, xếp thứ nhất trong bảng thập đại thiên tài!

Cô ta không chỉ sùng bái cao thủ, mà còn sùng bái vẻ đẹp trai.

Huyền Dược đó chính là một anh chàng đẹp trai thực thụ.

Nhưng Huyền Dược còn lạnh lùng kiêu ngạo hơn cả cô ta, thế nên mới tạo thành mối quan hệ như bây giờ.

Tây Nhu Thiến chịu đựng lời bàn tán bên tai, gương mặt cực kỳ âm trầm, nhìn về phía Lâm Chính, ánh mắt chỉ muốn ăn tươi nuốt sống người đó.

Những người khác cũng nhìn chằm chằm Lâm Chính.

Cuộc thi vẫn tiếp tục, nhưng Lâm Chính lại như ngồi trên đống lửa.

Anh không biết trong lúc vô hình, mình đã trở thành mục tiêu của nhiều người.

Lượt chấm bài thi thứ hai cũng không mấy khô khan.

Chỉ là đợi bài thi của người xếp thứ ba trong thập đại thiên tài xuất hiện, mọi người đều biết Đặng Cường gì đó, Tây Nhu Thiến gì đó, La Phú Vinh gì đó… chỉ là trò cười.

Xếp thứ nhất, Huyền Dược, thiên tài của gia tộc ẩn thế phái đến đây học tập, y thuật đáng kinh ngạc, thiên phú dị bẩm. Hiểu biết của cậu ta về y thuật quả thật khiến người ta không tin nổi.

Câu trả lời của câu ta chỉ có một câu, nhưng chỉ một câu đơn giản đó lại có nhiều cách giải thích, khiến người ta kinh ngạc không thôi.

Xếp thứ hai là Tử Dạ. Nghe nói người này xuất thân từ gia tộc ẩn thế, thiên phú cũng không tầm thường, lại khiêm tốn lễ độ, hào hoa phong nhã, đúng là đại từ thay thế cho quân tử. Không những câu trả lời của cậu ta có thể gọi là hoàn hảo, mà ngay cả nét chữ cũng như được in ra, cực kỳ ngay ngắn, tất cả giáo viên đều tâm phục khẩu phục.

Xếp thứ ba là Tiêu Sĩ Kiệt, ăn mặc vô cùng thời thượng, phong cách Punk, nhuộm tóc đỏ, ai cũng không thể liên tưởng cậu ta với Đông y. Nhưng trình độ Đông y của cậu ta lại không kém, câu trả lời khiến người ta hài lòng thích thú.

Khi bài thi của ba người này được đưa ra, tất cả mọi người biết ba người đứng đầu của lượt thi này đã được xác định.

Nhiều khán giả lẫn khách khứa không kịp chờ đợi đứng cả lên, muốn đợi phía Phùng Thạch chiếu câu hỏi và câu trả lời của ba người này lên màn hình lớn để thưởng thức câu trả lời vô cùng xuất sắc của bọn họ.

Chỉ là… những giảng sư khác đều đã thẩm duyệt xong, chỉ có giảng sư Tư Đồ ở hàng đầu vẫn còn nhìn chằm chằm một bài thi.

Ông ta nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, hai tay trịnh trọng nâng bài thi lên, dáng vẻ vô cùng chuyên chú.

Người bên này khó hiểu.

“Thầy Tư Đồ, bây giờ sắp đánh giá ba người đứng đầu rồi, sao thầy còn chưa thẩm duyệt xong?”, giảng sư Chu hỏi.

“Đợi một lát…”, giảng sư Tư Đồ hạ giọng nói.

“Đợi cái gì? Không kịp giờ nữa rồi”, lại có người hỏi.

“Đợi một lát!”.

Giảng sư Tư Đồ vẫn chỉ nói ba chữ đó.

Tất cả mọi người đều hoang mang, thấy hai mắt ông ta không rời khỏi bài thi, thế là bọn họ đều đổ dồn lại, xem bài thi trong tay ông ta.

Một lúc sau, vẻ mặt của bọn họ cũng nghiêm túc hẳn.

Lúc này, giảng sư Tư Đồ đột nhiên nói với Phùng Thạch: “Phó phòng chủ, thầy qua đây một lát!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play