“Trước tiên cô cứ ở Hào Tình Thế Kỷ đi, tạm thời đừng về nhà họ Lạc nữa, dạo này nhà họ Lạc không được yên ổn lắm”.

“Được”, Lạc Thiên gật đầu.

Lâm Chính lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Cung Hỉ Vân và Mã Hải, bảo bọn họ chú ý sát sao đến sân bay và lối ra vào đường cao tốc, theo dõi chặt chẽ việc ra vào của những người đến từ nơi khác.

Nhà họ Ứng có thể khiến cả Sùng Tông Giáo sợ hãi thì đủ để thấy thế lực của bọn họ ghê gớm đến mức nào.

Lâm Chính chưa từng nghe nói Yên Kinh có gia tộc nào họ “Ứng”, e rằng đây là thế lực lánh đời nào đó. Nếu đối phương đã muốn trả thù, thì anh đương nhiên phải chuẩn bị sẵn sàng.

Thực ra trong lòng anh đã có cách đối phó.

Nhưng anh vừa gửi tin nhắn chưa được bao lâu, thì điện thoại bỗng đổ chuông.

Lâm Chính lướt mắt nhìn hiển thị cuộc gọi, lập tức sửng sốt.

Là điện thoại của Trương Tinh Vũ?

Bây giờ Trương Tinh Vũ cực kỳ căm ghét Lâm Chính, sao bà ta lại gọi điện thoại cho anh chứ?

Lẽ nào phía Giang Thành lại có chuyện gì?

“Chuyện gì thế ạ?”, Lâm Chính cẩn thận hỏi.

“Cậu chết ở đâu thế hả? Mau về đi! Xảy ra chuyện rồi! Cậu mau lăn về đây cho tôi!”, bên kia điện thoại là tiếng gào đầy phẫn nộ của Trương Tinh Vũ.

Lâm Chính nhíu mày, tuy rất bất mãn với khẩu khí của Trương Tinh Vũ, nhưng chấp nhặt người như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì.

“Xảy ra chuyện gì sao?”, Lâm Chính bình thản hỏi.

“Chuyện gì à? Người bên nhà cậu đến kìa! Bây giờ chạy đến chỗ chúng tôi gây rối! Lâm Chính, tôi nói cho cậu biết, nếu cậu không nhanh chóng giải quyết bọn họ thì đừng trách tôi báo cảnh sát!”, Trương Tinh Vũ lạnh lùng nói, sau đó tắt điện thoại.

Lâm Chính nhíu chặt mày.

Người nhà họ Lâm đến?

Xem ra cuối cùng bọn họ vẫn không kiềm chế được, cũng không muốn chờ câu trả lời của anh, mà định đích thân đến gặp thần y Lâm…

“Sao thế?”, Lạc Thiên hỏi.

“Không có gì”, Lâm Chính mỉm cười.

Ánh mắt Lạc Thiên tỏ vẻ khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Mấy tiếng sau, xe tới bệnh viện Nhân Dân. Sau khi làm thủ tục cho Lạc Thiên, Lâm Chính liền lái xe đến nhà trọ của nhà Tô Quảng.

Tô Nhu đã xuất viện.

Tuy vết thương của cô vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng cô thực sự không chịu nổi mùi của bệnh viện. Hơn nữa, tính cách cô hiếu thắng, công ty đang bước vào giai đoạn phát triển nhanh thì cô lại gặp phải những chuyện này, làm chậm trễ một thời gian. Nếu nghỉ dưỡng ở nhà thì cô cũng có thể sát sao một số việc của công ty, thế nên làm thủ tục xuất viện sớm hơn.

Lâm Chính dừng xe ở ven đường, nhìn khu phố có chút cũ kĩ này, rồi bước vào.

Còn chưa đến cửa đã có thể nghe thấy những tiếng chửi mắng.

“Các cậu là ai vậy? Nếu còn ở lì nhà tôi thì đừng trách tôi không khách sáo!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play