“Bà nói cái gì?”, Văn Hải run rẩy hỏi.

“Cậu phải làm vậy thôi, bởi vì cậu chủ Ứng do cậu mời tới, cậu là người chịu trách nhiệm đầu tiên”, Khải Tố tiến sát lại, lạnh lùng đáp.

Sắc mặt Văn Hải lập tức tái đi, đờ đẫn đứng đó, toàn thân run bần bật, không thốt nên lời.

Khải Tố hừ khẽ một tiếng, bình thản nói: “Cậu cũng đừng lo quá, đến lúc đó chúng tôi sẽ cố gắng xoa dịu người nhà họ Ứng. Dù sao người khiến cậu chủ Ứng bị như vậy cũng là thần y Lâm, hãy nhanh chóng chuyển dời lửa giận của họ, để người nhà họ Ứng tìm thần y Lâm tính sổ mới là cách hay!”.

“Bà định làm thế nào?”, Văn Hải nghi hoặc hỏi.

“Tôi sẽ lập tức phái người đến Giang Thành, theo dõi nhất cử nhất động của Lâm Chính, sau đó tôi sẽ bảo người liên lạc với các bác sĩ đang chữa trị cho Ứng Phá Lãng. Nhà họ Ứng cũng không phải những người vô lý, nếu chúng ta xử lý ổn thỏa thì bọn họ sẽ không làm gì Sùng Tông Giáo chúng ta đâu”, Khải Tố bình thản nói.

Văn Hải thầm siết chặt nắm tay, nhưng không thể phản bác, chỉ đành cắn răng: “Cũng chỉ đành như vậy…”

“Yên tâm đi, nhanh thôi, cùng lắm là ba ngày… Cùng lắm là ba ngày, tên họ Lâm kia sẽ phải trả giá”.



Lâm Chính xuống núi liền đến bệnh viện thăm Lạc Thiên.

Thương tích của Lạc Thiên đã tốt hơn chút, ít nhất đã tỉnh lại.

Đám người Hùng Trưởng Bạch, Tần Bách Tùng vẫn đang ngồi ở cổng bệnh viện khám bệnh.

Biết tin thần y Lâm đến, người của khu vực xung quanh đều chạy đến đây khám bệnh. Lâm Chính phân phó, bọn họ đương nhiên sẽ làm theo, cộng thêm sự giúp đỡ hết mình của bệnh viện, cổng bệnh viện người đông như kiến. Cũng may lần này mang theo đủ người, nếu không đám người Tần Bách Tùng bận không ngóc được đầu.

Lâm Chính đẩy cửa bước vào phòng bệnh.

Lạc Thiên đang thần người ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ ngoảnh phắt lại nhìn.

“Anh đến đấy à…”, cô ấy nở nụ cười dịu dàng.

“Vẫn ổn chứ?”, Lâm Chính bình thản hỏi.

“Đã đỡ hơn nhiều rồi, tiếp theo nghỉ dưỡng một chút là được… Lâm Chính, lần này rất cảm ơn anh”, Lạc Thiên nhẹ giọng nói.

“Không cần khách sáo, tôi đã nói là sẽ đưa cô đi mà”, Lâm Chính cười đáp.

“Vậy… phía Sùng Tông Giáo anh định làm thế nào?”, Lạc Thiên dè dặt hỏi.

“Tôi đã giải quyết xong rồi”.

“Giải quyết xong rồi?”, Lạc Thiên trợn tròn mắt.

“Cô yên tâm đi, Sùng Tông Giáo sẽ không gây rắc rối cho cô nữa đâu”, Lâm Chính cười nói.

“Vậy sao?”, Lạc Thiên tỏ vẻ nghi hoặc.

Cô ấy ở bệnh viện suốt, nên không biết đến những thay đổi trời long đất lở đã xảy ra ở Sùng Tông Giáo.

“Để tôi bảo người làm thủ tục chuyển viện cho cô, đây không phải là Giang Thành, rất nhiều chuyện tôi không lo liệu được. Hơn nữa thiết bị y tế ở đây cũng không bằng Giang Thành, cô đến Giang Thành dưỡng bệnh sẽ khỏi nhanh hơn”.

Lạc Thiên nhìn Lâm Chính, đôi mắt lóe lên tia sáng, nhưng không nói nhiều, chỉ khẽ gật đầu.

Lâm Chính lập tức bảo người đi sắp xếp. Xe cứu thương nhanh chóng đỗ ở cổng bệnh viện, Lâm Chính đi cùng Lạc Thiên trở về Giang Thành, Tần Bách Tùng và Hùng Trưởng Bạch tiếp tục ở lại đây khám chữa bệnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play