Ứng Phá Lãng không nói gì, xông đến bên Kiếm Vương. Rút ba cây châm bạc trên người ông ta ra.

Lâm Chính mạnh đến mức khó tin, chỉ có Kiếm Vương có thể đánh được với anh.

Nhưng… châm bạc vừa rút ra. Kiếm Vương vẫn không thể nhúc nhích.

“Cậu ta đã làm tê liệt hệ thần kinh của tôi, bây giờ cậu rút châm ra cũng vô dụng, chạy đi, Ứng Phá Lãng! Cậu mau chạy đi!”, Kiếm Vương nhỏ giọng nói.

“Chạy! Chạy sao được! Nếu chạy, Ứng Phá Lãng tôi sau này sao còn mặt mũi đứng đây nữa chứ?”, Ứng Phá Lãng mặt lộ vẻ không cam lòng.

“Không chạy mới là lựa chọn chính xác!”

Lâm Chính khẽ quát, sau đó lại vọt tới.

Ứng Phá Lãng thầm hừ một tiếng, không lựa chọn chạy mà dùng nội kình tấn công Lâm Chính.

“Tôi sẽ cho anh thấy tuyệt kỹ của nhà họ Ứng chúng tôi!”, Ứng Phá Lãng nhỏ giọng nói, hai chưởng đột nhiên như một rắn quấn lấy nắm đấm thép của Lâm Chính.

Trong nháy mắt, khí trên tay Lâm Chính đột nhiên mất đi một nửa.

“Miên chưởng?”, có người kinh ngạc nói.

Ứng Phá Lãng không dám sơ suất, hai chưởng lại trượt xuống, định tấn công đối thủ.

Nhưng Lâm Chính lại nhào tới.

Không có bất kỳ chiêu thức ảo ma nào, cũng chẳng dùng mấy kỹ xảo ảo diệu.

Bây giờ Lâm Chính trở về đúng bản chất của mình, dùng tốc độ và sức mạnh đơn thuần.

Hô hấp của Ứng Phá Lãng trở nên dồn dập, hắn lại muốn thử tháo chạy. Nhưng ngay giây sau, Lâm Chính đã giơ chân đạp vào bụng Ứng Phá Lãng.

Bốp!

Ứng Phá Lãng lập tức bị đạp văng ra, ngã xuống đất. Không đứng dậy nổi nữa.

“Anh Ứng!”

“Cậu Ứng!”

Mọi người vội vàng hét lên, vây quanh hắn.

Lâm Chính mặt lạnh như tiền lao tới.

“Cút đi!”

Ứng Phá Lãng nghiến răng, cố gắng đứng dậy, đẩy mấy người bên cạnh ra, nhìn chằm chằm Lâm Chính.

Cước này đá tung lục phủ ngũ tạng của hắn rồi, hắn còn có thể đứng dậy đúng là quá thần kỳ.

Lâm Chính không hề nương tay, lại tung đòn, mọi người xung quanh sợ đến mức lùi về sau.

Ứng Phá Lãng lại giơ tay muốn tung chiêu đối phó.

Hai người điên cuồng giao đấu.

Nhưng đánh được mấy chiêu, Ứng Phá Lãng chỉ cảm thấy hai cánh tay mình dường như sắp gãy đến nơi, xương sắp tan nát rồi, muốn lùi về sau nhưng bị Lâm Chính đạp trúng đầu gối, cả người ngã khụy xuống, quỳ dưới đất, sau đó Lâm Chính đá một cái, mặt Ứng Phá Lãng trúng chiêu, cả người xoay một vòng rồi mới ngã xuống đất.

Hắn hoàn toàn không phải đối thủ của anh!

Thế này khác nào bị treo ngược lên đánh!

Mọi người sợ hết hồn hết vía.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play