Nhưng…

Lâm Chính nhìn thẳng tiếp tục tiến về phía trước, chẳng thèm nhìn mà giết chết Kiếm Vương…

Kiếm Vương trợn tròn mắt, không chịu bỏ cuộc, tiếp tục lao lên.

Đúng lúc ông ta lại lao về phía Lâm Chính, đột nhiên…

“Hự!”

Kiếm Vương rên một tiếng, cả người vô lực ngã xuống đất, không giữ nổi thanh kiếm trong tay, cạch một tiếng thanh kiếm gỗ rơi xuống đất, ông ta cũng không đứng lên nổi nữa.

“Tiền bối Kiếm Vương!”

Văn Hải kêu lên.

Khách khứa bốn phía đều xôn xao.

Dược Vương, Minh Vũ, Hoắc Kiến Quốc, đại sư Phong Liệt đều khiếp sợ, tất cả đều không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng này.

“Kiếm Vương, ông sao vậy?”, Ứng Phá Lãng vội vàng hỏi.

“Cả người tôi…. vô lực… Ba cây châm bạc của hắn đã khiến cả người tôi tê liệt…”

Kiếm Vương yếu ớt nói.

“Cái gì?”

Ứng Phá Lãng nhướng mày.

Đúng lúc này, Lâm Chính nhảy tới. Giơ cao chân sau đó đạp vào chỗ Ứng Phá Lãng.

“Cậu Ứng, cẩn thận!”, Văn Hải kêu lên.

Ứng Phá Lãng đột nhiên ngẩng đầu, sau đó hai chân điên cuồng lui về sau.

Ngay giây phút hắn lui về sau, Lâm Chính lại đạp một cước xuống đất.

Đùng!

Mặt đất nháy mắt nổi lên, như bị sấm đánh nổ tung, tiếng nổ vang trời vang lên.

Ứng Phá Lãng không đứng vững nổi, bị mặt đất lay chuyển đẩy ngã.

Mấy vị khách cũng không thể đứng vững, loạng choạng ngã xuống đất.

Nhưng Ứng Phá Lãng còn chưa kịp đứng vững lại, Lâm Chính ở bên kia đã vọt tới.

“Không ổn!”

Ứng Phá Lãng khiếp sợ, vội vàng chạy sang bên.

Ầm…

Lâm Chính tung quyền đập vào bức tường ở đằng sau…

Rắc!

Cả bức tường nháy mắt sụp đổ, đá văng tung tóe, trông như pháo hoa, vô cùng kinh khủng.

Đòn này cực kỳ hung ác!

Ứng Phá Lãng thấy cảnh này, da đầu liền tê dại.

Đòn này nếu trúng người hắn thì chẳng khác nào đánh thủng hắn!

“Anh có vẻ cũng khá linh hoạt nhỉ”.

Lâm Chính thu cú đấm lại, phủi bụi trên người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play