“Thả Văn Mạt Tâm ra! Sau đó qua đây mời tôi ly rượu, chuyện ngày hôm nay tôi coi như chưa xảy ra. Tôi thấy anh cũng có chút bản lĩnh, sau này hãy đi theo tôi, tôi sẽ giúp anh có thành tựu nổi bật”, Ứng Phá Lãng mỉm cười nói.

Người xung quanh nghe vậy mà tán thán liên tục, vô cùng cảm khái.

“Xem ra cậu Ứng rất tán thưởng thần y Lâm”.

“Có gì nói đó, thiên phú của thần y Lâm đúng là không đơn giản, bồi dưỡng thêm một chút sau này chắc chắn sẽ là một nhân vật”.

“Cậu Ứng cũng là định bồi dưỡng thế lực cho mình”.

Một số người âm thầm bàn tán.

Đám người Minh Vũ lần lượt nhìn về phía Lâm Chính, đợi câu trả lời của anh.

Nhất là Văn Hải.

Nếu Lâm Chính đồng ý trở thành người của cậu Ứng, vậy thì gã muốn trả thù Lâm Chính sẽ chỉ còn là hi vọng xa vời.

Văn Hải không cam tâm!

Gã muốn để cậu Ứng ra tay loại trừ Lâm Chính, nhưng chưa từng nghĩ tới cậu Ứng không hề suy nghĩ tới Sùng Tông Giáo bọn họ, chỉ nghĩ làm sao đạt được lợi ích lớn nhất.

Nghiêm ngặt mà nói, lần này Sùng Tông Giáo bị tai bay vạ gió là do Ứng Phá Lãng gây ra. Ứng Phá Lãng lại hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của Sùng Tông Giáo!

Văn Hải siết chặt nắm đấm, nhưng không dám lên tiếng, chỉ đành ở bên theo dõi.

Chỉ là…

Câu trả lời của Lâm Chính đã ngắt dòng suy nghĩ của mọi người…

“Vậy chuyện của bạn tôi phải làm sao?”.

Câu nói này vừa vang lên, ngay cả Ứng Phá Lãng cũng nhíu mày.

“Tên ngốc, cậu đang nói gì vậy? Cậu Ứng có lòng muốn giúp cậu, đưa cậu bay cao bay xa, cậu không mau cảm ơn cậu Ứng, còn hỏi mấy chuyện không quan trọng này? Có phải đầu óc cậu có vấn đề không?”, một trưởng lão hừ lạnh, nói.

“Đúng vậy, cậu nghĩ ai cũng có thể được cậu Ứng tán thưởng sao? Tôi nói cậu biết, chuyện này cậu vẫn nên cảm ơn bạn cậu, nếu không nhờ cô ta, cậu nghĩ cậu có được cậu Ứng để mắt tới không? Lúc này rồi cậu còn nghĩ chuyện khác? Mau qua đó mời rượu cậu Ứng đi”.

“Đúng, mau đi mời rượu!”.

“Tên ngốc này còn đang nghĩ gì thế?”.

“Còn không mau đi mời rượu?”.

Xung quanh vang lên nhiều giọng nói, toàn là những lời thúc giục Lâm Chính.

Theo bọn họ thấy, Lâm Chính thỏa hiệp là chuyện xác đáng, cũng là lựa chọn tốt nhất.

Dù sao ngay cả truyền kỳ như Kiếm Vương cũng đứng về phía Ứng Phá Lãng, chỉ một thần y Lâm mới nổi thì tính là gì?

Ứng Phá Lãng mỉm cười nhàn nhạt, đợi Lâm Chính trả lời.

Hắn tin hễ là người đầu óc bình thường một chút đều sẽ đồng ý.

Bởi vì đi theo hắn đồng nghĩa sẽ có vô số cơ hội, tài phú và quyền lực không thể đo đếm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play