Lẽ nào… anh vẫn muốn giết Văn Mạt Tâm?

Văn Hải cũng nhìn bố mình một cái, rồi quỳ xuống trước mặt Ứng Phá Lăng, gào thảm thiết: “Cậu Ứng! Cậu Ứng! Cầu xin cậu cứu bố tôi, cứu Sùng Tông Giáo chúng tôi, tôi cầu xin cậu!”.

Nói rồi, liền dập đầu với Ứng Phá Lăng.

Ứng Phá Lăng đặt cốc trà xuống, đi tới đỡ Văn Hải dậy, phủi bụi trên người cậu ta, rồi bình thản nói: “Văn Hải, chúng ta là anh em, giờ bố của anh gặp chuyện, sao tôi có thể mặc kệ được? Anh yên tâm đi!”.

Văn Hải mừng rỡ, vội vàng đáp: “Cảm ơn cậu Ứng! Cảm ơn cậu Ứng!”.

“Có điều, con người tôi không thích giúp một đám phế vật!”, Ứng Phá Lăng đột nhiên thêm một câu.

Lời vừa nói ra, Văn Hải liền chết đứng.

Văn Hải sửng sốt.

Gã đâu ngờ Ứng Phá Lãng lại nói như vậy.

Nhìn Văn Hải ngây ra như phỗng, khóe miệng Ứng Phá Lãng khẽ dương lên, lắc đầu, sau đó lại vỗ vai Văn Hải, nói: “Người anh em, anh đừng lo, chỗ bố anh tôi vẫn sẽ giúp. Dù sao nếu tôi không ra tay, thần y Lâm kia giải quyết bố anh cũng sẽ gây phiền phức cho tôi, cho nên đây không chỉ là giúp bố anh, mà còn là giúp cho bản thân tôi”.

Mặc dù trong lòng Văn Hải không thoải mái, nhưng cũng không dám lên tiếng, chỉ đành nặn ra nụ cười, liên tục cảm ơn.

Ứng Phá Lãng xoay người đi, liếc về phía Lâm Chính, thản nhiên lên tiếng: “Thần y Lâm, dừng lại đi”.

Lâm Chính đang bóp cổ Văn Mạt Tâm lạnh lùng nhìn Ứng Phá Lãng.

“Đừng gây chuyện nữa, dừng lại, nghe tôi đi”, Ứng Phá Lãng bình thản nói. . Ngôn Tình Sắc

Trong mắt hắn lộ ra sự tự tin không gì sánh được và không cho phép phủ định.

Dường như hắn cảm thấy lời nói của hắn là thánh chỉ.

Nhưng theo Lâm Chính thấy, mỗi một câu nói của Ứng Phá Lãng đều là trò cười.

“Dừng lại? Nghe theo anh? Anh là ai? Anh là cái thá gì?”, Lâm Chính lên tiếng.

Anh hỏi liên tục bốn câu, Ứng Phá Lãng lập tức nheo mắt lại.

“Anh… Anh nói cái gì?”, hắn lạnh nhạt hỏi.

“To gan!”.

“Láo xược!”.

Một số trưởng lão của Sùng Tông Giáo nổi giận.

Minh Vũ nhíu mày, hạ giọng quát: “Thần y Lâm! Chúng tôi không thể phủ nhận thực lực của cậu khiến người ta kinh ngạc, trình độ y võ cũng cao siêu đến mức khó tin. Nhưng tôi nói cho cậu biết, đứng ở trước mặt cậu không phải người tầm thường. Nếu cậu chọc giận cậu ấy sẽ nghiêm trọng hơn chuyện mà cậu phạm phải hôm nay rất nhiều. Hi vọng cậu có thể nghĩ kỹ, đừng dồn bản thân vào đường cùng”.

Vẻ mặt của Minh Vũ rất nghiêm túc, có vẻ không phải đang nói đùa.

Sao Lâm Chính lại không biết gia thế của Ứng Phá Lãng hơn người được?

Nhưng làm sao có chuyện anh rụt tay rụt chân vì điều đó?

Huống hồ, từ đầu đến cuối những người này đều không biết năng lực của anh.

Nhà họ Lâm anh còn không sợ, muốn đánh ngã một tên Ứng Phá Lãng thì có gì phải suy xét?

Anh lắc đầu, lạnh nhạt hỏi: “Thế thì cậu chủ Ứng, anh định làm gì tôi?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play