“Yên tâm, sư phụ sẽ sai người trông coi cô ta, cô ta chỉ tiếp nhận điều trị, sư phụ cũng không để cô ta chạy mất, phía Sùng Tông Giáo sư phụ sẽ nói”, đại sư Phong Liệt vẫy tay: “Mau lái xe đến đây đi”.

Các đệ tử thấy vậy đều thở dài, một người chạy về phía chân núi.

Thượng Võ Quán cười nhạt liên tục.

Không ít người âm thầm lắc đầu, hoặc không hiểu ra sao, hoặc là mắng ông ta ngu xuẩn.

Phong Liệt đang can thiệp vào chuyện nội bộ của Sùng Tông Giáo.

Điều này là cấm kị của bất cứ môn phái nào.

Đương nhiên, Sùng Tông Giáo sẽ không vì chuyện này mà tiêu diệt Phong Liệt. Dù gì về mặt ý nghĩa nào đó, Phong Liệt cũng đứng trên góc độ của Sùng Tông Giáo mà suy nghĩ. Nhưng… Sùng Tông Giáo cũng có bác sĩ, ông ta đưa người xuống núi, đây chẳng phải là không nể mặt người của Sùng Tông Giáo hay sao?

Nhiều người đều nghĩ như vậy.

Nhưng trong mắt đa số người, hành động này của Phong Liệt đầy thâm ý.

Ông ta đang lôi kéo Lâm Chính.

Mặc dù hành động này sẽ khiến Sùng Tông Giáo không vui, nhưng chuyện này có thể to cũng có thể nhỏ. Mối quan hệ giữa đại sư Phong Liệt và Sùng Tông Giáo chỉ có thể nói là tàm tạm, nhưng ông ta cũng không hi vọng Sùng Tông Giáo có thể xem trọng mình.

Với ông ta mà nói, một thiên tài trẻ tuổi lại mạnh có tiềm lực hơn một thế lực lớn rất nhiều.

Đương nhiên chuyện này có lợi cũng có hại, người ngoài không có quyền can thiệp.

Chẳng mấy chốc, đồ đệ của Phong Liệt đã lái xe tới.

Lâm Chính cũng không dong dài, bế Lạc Thiên chui vào xe, xe ô tô lập tức chạy xuống núi.

“Phong Liệt, ông làm gì vậy?”.

Lúc sau, đệ tử Sùng Tông Giáo đuổi tới, giận dữ hét lên với Phong Liệt.

“Ông cho người chở cô ta đi là ý gì? Ông và cô ta là một bọn sao?”, một đệ tử tức giận hỏi.

“Anh bạn, cô bé đó bị thương nặng, phải kịp thời chữa trị. Hôm nay là ngày vui của cậu chủ các người, nếu để xảy ra án mạng, ai cũng không giải thích được”, đại sư Phong Liệt bất lực nói.

“Tôi nói ông biết, con ả khốn nạn đó là tội nhân của Sùng Tông Giáo chúng tôi, nếu cô ta chạy, tôi xem ông sẽ chết thế nào!”, đệ tử đó chỉ vào mũi Phong Liệt mắng chửi.

“Các vị đừng giận, tôi sẽ bảo đệ tử tôi trông coi cô bé đó, đợi cô ấy đỡ hơn, tôi sẽ đưa cô ấy về Sùng Tông Giáo”, đại sư Phong Liệt vội cười nói.

Mấy người liên tục thở dài.

Không phải vì lời nói của Phong Liệt mà bởi vì thái độ của ông ta.

Sùng Tông Giáo suy cho cùng vẫn là Sùng Tông Giáo, bất cứ đệ tử nào cũng có thể mắng chửi vị chuyên gia võ thuật lừng danh này.

Có thể thấy thực lực của Sùng Tông Giáo đáng sợ thế nào.

“Nếu các người đã nói vậy thì được, theo tôi về tự mình giải thích với cậu Văn đi”, đệ tử kia lạnh lùng nói.

“Cậu Văn?”, đại sư Phong Liệt hơi ngẩn người.

Nhưng đệ tử đó dường như không muốn nói nhiều, quay người rời đi.

Một trận ầm ĩ kết thúc tại đây.

Nhưng đối với Lâm Chính mà nói, lúc này mới chỉ là bắt đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play