Lâm Chính nói một cách đau khổ, hai mắt gần như đỏ máu.

“Lạc Thiên…”.

Giọng anh khàn khàn.

Chỉ mong mọi chuyện chỉ là một giấc mơ…

Dường như là tiếng hô hoán của Lâm Chính giúp trái tim căng thẳng của Lạc Thiên được thả lỏng.

Cô ấy ngơ ngác nhìn người trước mặt, hai mắt hơi mơ hồ cố gắng muốn nhìn thật rõ gương mặt anh.

Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn nhắm mắt lại.

Cũng không biết là quá mệt mỏi hay là ý chí trong lòng cuối cùng cũng sụp đổ, cô ấy không kiên trì nổi nữa.

Lâm Chính chạm trán mình vào trán Lạc Thiên, phát hiện cô ấy không những sốt mà còn vô cùng yếu ớt, sức cùng lực kiệt, cộng thêm quá mệt mỏi dẫn tới kiệt sức. Đương nhiên, những chuyện này đều không quan trọng…

Anh nhìn sang cánh tay của Lạc Thiên.

Cánh tay máu thịt lẫn lộn thậm chí hơi mưng mủ, đầu óc Lâm Chính giống như sắp nổ tung.

Anh là bác sĩ, anh có thể nhận ra chắc chắn vết thương này là do người khác đạp lên mà ra!

Rốt cuộc Lạc Thiên đã phải chịu đựng ấm ức thế nào mới thành ra như vậy?

Lâm Chính không dám nghĩ thêm.

Anh sợ.

Lúc này, cơn giận gần như sắp nuốt chửng tư duy của anh.

Anh mau chóng rút một cây châm bạc ra, đâm vào cánh tay Lạc Thiên, làm dịu cơn đau giúp cô ấy, đồng thời đưa tay nhẹ nhàng xoa nơi chân bị gãy của cô ấy.

Khí tức tràn trề, làm dịu đau đớn do gãy xương.

Nhưng làm vậy chỉ trị được ngọn không trị được gốc.

“Ông Hoắc, mong ông hãy mau chóng lái xe lên núi, tôi cần đưa bạn tôi của tôi xuống núi chữa trị”, Lâm Chính lạnh lùng nói với Hoắc Kiến Quốc.

“Lái xe lên núi? Hừ, chưa nói tới xe bình thường không thể lên núi, cho dù có thể lên được thì thái độ cậu như vậy là sao? Thượng Võ Quán chúng tôi là nơi để cậu sai khiến tới lui vậy sao? Con bé này là người mà Sùng Tông Giáo muốn bắt về, cậu đưa cô ta đi là ý gì? Cậu muốn chết à? Cậu chết mặc kệ cậu, đừng liên lụy đến Thượng Võ Quán chúng tôi”, Hoắc Kiến Quốc lạnh lùng nói. . T𝒓ờ‎ um‎ 𝙩𝒓um‎ hu𝓎ề𝓷‎ 𝙩𝒓ùm‎ ||‎ TRUMTRU‎ 𝗬ỆN.v𝓷‎ ||

Lâm Chính không nói gì.

Có lẽ tìm Hoắc Kiến Quốc giúp đỡ vốn là một quyết định sai lầm.

“Người anh em, cô gái này là gì của cậu?”.

Lúc này, đại sư Phong Liệt ở phía sau lên tiếng hỏi.

“Cô ấy… Cô ấy là bạn của tôi…”, Lâm Chính do dự một lúc rồi đáp.

“Vậy à… Thế này đi, mạng người quan trọng, tôi sẽ sai người lái xe đưa cô ấy đến bệnh viện”, đại sư Phong Liệt nói.

“Sư phụ, người đang làm gì vậy? Cô ta là phạm nhân của Sùng Tông Giáo đấy!”.

Người bên cạnh sốt ruột, vội nói.

“Sư phụ biết, nhưng dù là phạm nhân cũng phải chữa bệnh chứ? Con bé này bị thương nặng như vậy, nếu còn không chữa trị, e rằng sẽ nguy hiểm tính mạng. Chẳng lẽ người của Sùng Tông Giáo muốn bắt một người chết về?”, đại sư Phong Liệt nhíu mày.

“Nhưng… làm vậy sẽ đắc tội với Sùng Tông Giáo…”, đệ tử đó hơi do dự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play