“Thượng Võ Quán cũng nhận được thư mời sao? Có vẻ như giáo chủ vẫn rất rộng lượng, ngay cả một đám phế vật như các người mà cũng mời, chắc các người cảm thấy vinh dự lắm!”, đại sư Phong Liệt híp mắt cười.

“Ông nói cái gì cơ”

“Các người quá ngông cuồng rồi!”

Đệ tử của Thượng Võ Quán không chịu nổi, đỏ bừng mặt hét lên.

“Im miệng”.

Hoắc Kiến Quốc lập tức nói.

Mọi người đều giật mình.

“Lùi xuống cho tôi”, Hoắc Kiến Quốc lạnh lùng nói.

“Bố!”, Hoắc Ngạo tức giận nói.

“Chưa đủ mất mặt hả, lui xuống!”, Hoắc Kiến Quốc lạnh lùng nói.

Hoắc Ngạo bĩu môi, chỉ có thể lùi về sau hai bước.

“Phong Liệt! Hôm nay là ngày đại hỷ của Sùng Tông Giáo, ông và tôi đều là khách, tôi khuyên chúng ta nên tạm bỏ qua ân oán, đừng gây chuyện ở địa bàn của người khác, nếu không đắc tội Sùng Tông Giáo cũng không phải chuyện gì tốt với mấy người đâu”, Hoắc Kiến Quốc nhìn đại sư Phong Liệt nói.

“Tạm bỏ ân oán lúc trước? Hừ, Hoắc Kiến Quốc, con trai ông đánh đồ đệ tôi bị thương, thương tích này định tính toán thế nào? Thượng Võ Quán các người sỉ nhục danh tiếng của tôi, chuyện này tính thế nào?”, đại sư Phong Liệt lạnh lùng nói.

“Có ân oán gì, ông có thể tùy ý đến Thượng Võ Quán của tôi! Chúng tôi luôn hoan nghênh ông”, Hoắc Kiến Quốc bình tĩnh nói.

“Hoắc Kiến Quốc, tôi chắc chắn sẽ đến võ quán của các người một chuyến, có điều hôm nay gặp nhau ở đây, chúng ta không chơi chút mà lên luôn thì chẳng phải hơi chán sao?”, đại sư Phong Liệt cười nói.

“Ông có ý gì?”, Hoắc Kiến Quốc nhíu mày hỏi.

Chỉ thấy đại sư Phong Liệt đánh mắt với người đứng bên cạnh ông ta.

Người đó lập tức hiểu, bước lên.

“Nơi đây vẫn chưa phải là Sùng Tông Giáo, chúng ta để đệ tử so tài ở đây, cho dù Sùng Tông Giáo có trách tội, chúng ta vẫn có thể nói lý, Sùng Tông Giáo sẽ không vì mấy đệ tử mà làm khó chúng ta đâu, thế nào? Hoắc Kiến Quốc, gọi người của ông ra tay đi!”, đại sư Phong Liệt cười nói.

Hoắc Kiến Quốc trầm ngâm.

Ông ta biết đại sư Phong Liệt muốn báo thù.

Đại sư Phong Liệt đã có chuẩn bị trước, đồ đệ ông ta mang theo đều là người giỏi trong giỏi, ở bên Hoắc Kiến Quốc ngoài Tịch Lưu Hương và Hoắc Ngạo ra, những người khác đều là đệ tử thiên phú của Thượng Võ Quán, cũng chỉ có thể coi là người mới, đưa họ theo để họ mở rộng tầm mắt.

Như vậy, nếu đối đầu với người của Phong Liệt thì chắc chắn chịu thiệt.

“Sư phụ, để con lên”

“Để con lên đi sư phụ”

“Sư phụ, chúng kiêu ngạo quá, để cho mài mòn nhuệ khí của chúng!”

“Sư phụ, con đi!”



Các đệ tử của võ quán ai ai cũng hừng hực khí thế, bị khí thế kiêu ngạo của đối phương làm cho tức giận, ai cũng muốn lao lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play