Lạc Thiên đầu bù tóc rối ngồi trong phòng, trong mắt chỉ còn lại sự tuyệt vọng.

Lúc đó, cô ấy chỉ có một suy nghĩ.

Đó là chết.

Cô ấy băng bó cho mình, mặc kệ mái tóc bù xù cứ vậy đi ra sân, nhìn quanh bốn phía.

Hai mắt Lạc Thiên đột nhiên sáng lên, nhìn phía nam cái sân.

Nơi đó dựa vào núi.

Cô ấy lại có một ý tưởng.

Cô ấy nhìn nhìn sau đó đi qua bên đó.

Xoạt!

Chiếc xe dừng lại dưới chân núi nơi Sùng Tông Giáo tọa lạc.

Xe bình thường không thể lên núi, trừ phi là khách quý đặc biệt, những người khác đều phải đi bộ lên.

Lâm Chính theo đám Hoắc Kiến Quốc đi lên.

May mà nơi đây xây lại đường, dễ đi hơn nhiều, nhưng có thể thấy một số xe sang lên núi.

Có vẻ như Thượng Võ Quán có địa vị khá tầm thường trong mắt Sùng Tông Giáo.

Hoắc Thượng Võ tính cách thẳng thắng, nếu Sùng Tông Giáo không quá coi trọng Thượng Võ Quán, ông ấy cũng không định nịnh hót, đây chắc cũng là lý do ông ấy cố ý không đến.

“Nếu như cậu đến để mở mang kiến thức thì sau khi đi lên phải nói ít thôi, biết chưa?”, Hoắc Kiến Quốc đảo mắt nhìn Lâm Chính, sau đó nói.

“Hơn nữa, đừng có sờ mó linh tinh, trông anh thế này đúng là mới từ quê lên!”, Tịch Lưu Hương hừ một tiếng chế giễu.

Hoắc Kiến Quốc liếc nhìn cô ta, không nói gì.

Lâm Chính lắc đầu: “Yên tâm, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không làm liên lụy đến mấy người”.

“Sao nào? Anh tưởng chúng tôi sẽ bảo vệ anh chắc? Anh biết hôm có những ai đến đây không? Anh mà gây ra chuyện gì, anh tự chịu trách nhiệm, Thượng Võ Quán của chúng tôi không đi theo xử lý giúp anh đâu!”, Hoắc Ngạo khinh bỉ nói.

Lâm Chính không đáp.

“Ồ? Đây chẳng phải người của Thượng Võ Quán sao?”

Lúc này, đằng sau vang lên tiếng cười nhạt.

Mọi người nhìn qua.

Chỉ thấy một nhóm người mặc võ phục đi qua.

Kẻ dẫn đầu là một người đàn ông trung niên để đầu đinh da dẻ ngăm đen.

Trên mặt nở nụ cười ngả ngớn, khi đi đến cứ nhìn về phái Hoắc Kiến Quốc, chiến ý trong mắt nồng đậm.

“Đại sư Phong Liệt?”

Hoắc Kiến Quốc nhíu mày.

Sắc mặt của người của Thượng Võ Quán rất không tự nhiên.

Lâm Chính thấy vậy lập tức hiểu đây là kẻ thù của Hoắc Kiến Quốc.

Đại sư Phong Liệt chắp hai tay sau lưng, các đệ tử sau lưng ông ta cùng nhào lên.

Những người này hô hấp ổn định, khí tức trầm ổn, rõ ràng là kẻ học võ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play