“Tính sổ? Dựa vào cậu? Xí! Cậu biết Mãn Phúc Tây có lai lịch thế nào không? Cậu có nghe nói tới võ quán Mãn Thị chưa? Cậu dám tìm cậu chủ nhà họ Mãn tính sổ? Tôi sợ cậu bị người nhà họ Mãn đánh chết ấy chứ!”, Trương Tinh Vũ khinh thường nói.

Nói thật người ta cũng không tin, Lâm Chính dứt khoát im miệng.

“Được rồi mẹ, đừng nói nữa, chúng ta về nhà đi”, Tô Nhu nói giọng khàn khàn.

Mặc dù cơ thể cô đã hồi phục, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt.

“Quay về? Tiểu Nhu, con nói cho mẹ biết chúng ta về đâu đã”, Trương Tinh Vũ đột nhiên lên tinh thần, vội hỏi.

“Đương nhiên là về nhà chúng ta thuê rồi”, Tô Nhu ngơ ngác nói.

Căn nhà lúc trước đã bán, gia đình Tô Quảng tạm thời không đi mua nhà nữa mà thuê một căn nhà ở.

“Về nhà thuê cái gì, hôm nay mẹ đã trả nhà lại rồi”, Trương Tinh Vũ nói.

“Cái gì?”.

Tô Nhu sửng sốt, sau đó cười gượng: “Vậy chúng ta đi đâu?”.

“Còn đi đâu được? Đến khu trung tâm Hào Tình Thế Kỷ!”, Trương Tinh Vũ cười nói.

“Khu trung tâm Hào Tình Thế Kỷ? Đó là nhà của Chủ tịch Lâm…”, Tô Nhu nhíu mày.

“Sợ cái gì? Không phải Chủ tịch Lâm đã nói để con ở sao? Mẹ nghe nói Hào Tình Thế Kỷ đổi chủ rồi, bây giờ ông chủ này rất xem trọng tình hình an ninh ở đó, chuyện giống lần trước sẽ không xảy ra nữa đâu! Tô Nhu, bây giờ xương cốt con rất yếu, không ở nhà thuê được, nếu để lại gốc bệnh thì làm sao? Con còn trẻ như vậy! Thế cho nên, con phải tìm chỗ nào có môi trường tốt để tĩnh dưỡng, đúng không?”, Trương Tinh Vũ lại nói, sau đó nháy mắt ra hiệu cho Tô Quảng đang đứng sững một bên.

Lúc này Tô Quảng mới hoàn hồn, ra sức gật đầu: “Đúng đúng đúng!”.

“Mẹ, thế… thế sao được…”, Tô Nhu bất lực nói.

“Con đấy, da mặt mỏng, thật ra nếu con chịu chủ động một chút, con và Chủ tịch Lâm đã đến với nhau từ lâu rồi, nhà chúng ta đâu đến nỗi chịu đựng cơn tức thế này”, Trương Tinh Vũ cười nói: “Mẹ sẽ gọi cho Tiểu Thiên, bảo nó đưa chìa khóa tới”.

“Mẹ, đừng…”.

“Trời ạ, con nghe mẹ đi”, Trương Tinh Vũ lấy điện thoại ra, bấm số.

Từ đầu đến cuối, Lâm Chính vẫn không nói gì.

Tô Nhu hơi áy náy nhìn Lâm Chính, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi”.

“Không sao, anh quen rồi”, Lâm Chính cười nói.

Nghe thấy câu này, ánh mắt Tô Nhu hơi dao động.

Không biết vì sao cô phát hiện khoảng cách giữa mình và Lâm Chính bỗng trở nên xa xôi hơn nhiều.

Lạc Thiên đưa chìa khóa tới, sau đó vội vã rời đi.

Lúc đi, sắc mặt cô ấy còn hơi khó coi.

Lâm Chính và Tô Nhu vốn định hỏi nhưng không kịp.

Trương Tinh Vũ thì gọi hai chiếc xe, sau đó lại bảo Lâm Chính bế Tô Nhu lên xe lăn, đẩy đi.

Bốn người nhanh chóng đến khu trung tâm Hào Tình Thế Kỷ, đi đến trước biệt thự số 001.

“Ê ê ê, cậu làm gì vậy?”. . truyen bjyx

Khi Lâm Chính định đi vào, Trương Tinh Vũ đột nhiên kêu lên, chặn trước mặt Lâm Chính.

“Con làm sao?”, Lâm Chính nhíu mày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play