Từ nhỏ hai người đã lớn lên cùng nhau, trước khi vào nhà họ Lâm, mẹ cũng từng ở nhà họ Lương một thời gian.

Sau này mẹ gả cho người đó, Lương Thu Yến cũng ít qua lại với mẹ hơn.

Đương nhiên, mỗi lần gặp Lương Thu Yến, mẹ luôn rất vui. Có lẽ đây là người duy nhất nói chuyện hợp với mẹ. Lương Thu Yến cũng đối xử rất tốt với Lâm Chính. Mẹ còn muốn Lương Thu Yến làm mẹ nuôi của Lâm Chính, bởi vậy lúc nhỏ Lâm Chính luôn miệng gọi bà ấy là mẹ nuôi.

Thế nhưng mấy năm trước, Lâm Chính không còn gặp Lương Thu Yến nữa, thậm chí khi mẹ qua đời cũng không thấy bà ấy xuất hiện.

Có lẽ bà ấy có cuộc sống của riêng mình, mình không nên xen vào.

Lâm Chính thở dài, nghĩ tới hồi ức lúc nhỏ là lại cảm khái vô hạn.

Lúc này, Lương Hồng Anh đột nhiên nói một câu: “Bây giờ thím Thu Yến sống không tốt lắm, bà ấy sắp bị đuổi ra khỏi gia tộc rồi…”.

Lâm Chính sửng sốt, đột nhiên quay đầu nhìn Lương Hồng Anh: “Bà ấy sao rồi?”.

“Rất phức tạp!”.

Lương Hồng Anh lại thở dài, gương mặt lộ vẻ rầu rĩ: “Có vài chuyện tôi không nói rõ được, cũng không tiện nói. Thần y Lâm, sao anh hỏi chuyện này? Anh quen với thím Thu Yến sao?”.

Lâm Chính không lên tiếng, nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc.

Anh do dự một lúc, lấy một tấm danh thiếp ra đưa cho Lương Hồng Anh.

“Cô Lương, nếu thím Thu Yến thật sự bị nhà họ Lương đuổi đi, mong cô hãy liên lạc với tôi!”.

“Hả? Chuyện này…”, Lương Hồng Anh nhận lấy danh thiếp, kỳ lạ nhìn Lâm Chính, hỏi: “Rốt cuộc anh là gì của thím Thu Yến?”.

Lâm Chính im lặng một lúc mới nhỏ giọng nói: “Tôi là con nuôi của bà ấy, Lâm Chính!”.

Nói xong thì lên xe.

Chẳng mấy chốc, xe đã rời khỏi sơn trang.

Lương Hồng Anh cầm danh thiếp, lẩm bẩm.

“Thím Thu Yến còn có người con nuôi? Hơn nữa… lại là thần y Lâm? Đợi đã… Lâm Chính? Cái tên này hình như đã nghe ở đâu đó rồi nhỉ?”.



Lương Sinh đích thân chở Lâm Chính về Giang Thành.

Vừa về đến Giang Thành, Lâm Chính đã chạy ngay đến bệnh viện.

Bởi vì anh nghe nói hôm nay là ngày Tô Nhu xuất viện.

Nhờ y thuật thần kỳ của Lâm Chính và sự tẩm bổ của thuốc thang đắt tiền, tốc độ hồi phục của Tô Nhu có thể nói là đáng kinh ngạc, ngay cả Tề Trọng Quốc cũng vô cùng ngạc nhiên.

Tô Quảng thu xếp đồ đạc, chuẩn bị đón Tô Nhu về nhà.

Trương Tinh Vũ bưng chén canh gà đi vào, dặn Tô Nhu uống hết.

Nhìn thấy Lâm Chính đi vào, sắc mặt Trương Tinh Vũ lập tức sa sầm, nhưng ngại Tô Nhu ở đây nên không nổi đóa lên.

“Thế nào rồi, đỡ hơn chút nào chưa?”, Lâm Chính bắt mạch cho Tô Nhu, cười hỏi.

“Cũng ổn”, Tô Nhu khẽ gật đầu, trên mặt không buồn không vui.

“Này, Lâm Chính, mấy hôm nay cậu chạy đi đâu vậy?”, Trương Tinh Vũ hừ một tiếng, hỏi.

“À, con đi tìm Mãn Phúc Tây tính sổ”, Lâm Chính do dự một lúc rồi nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play