Cô ta cứ ngỡ thần y Lâm, thầy của Phó hội trưởng Anna, có thế nào cũng là người bảy tám mươi tuổi mới phải, dù sao nghề bác sĩ này tuổi tác quyết định kinh nghiệm.

Nhưng người trước mắt… cùng lắm cũng mới ngoài hai mươi…

Một người trẻ tuổi như vậy thật sự là thần y Lâm sao?

Mọi người đều không tin.

“Đùa gì vậy?”, George bật cười.

“Cô Lương, cô chắc chắn mình không nhầm lẫn chứ?”, Lita vội vàng hỏi Lương Hồng Anh.

“Trừ khi là Phó hội trưởng Anna nhầm lẫn, hoặc cô nghe lầm rồi”, Lương Hồng Anh lại thở dài.

“Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa! Tình trạng của người bệnh rất tệ, các vị có thể nhường chỗ trước không?”, Lâm Chính lấy túi châm ra, vừa chuẩn bị trước cho điều trị vừa nói.

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, không biết nên nói gì mới phải.

George lại nổi giận, quát lên: “Anh chính là một kẻ lừa đảo! Tôi không cho phép anh làm loạn ở đây, mau cút đi!”.

Lâm Chính thở dài.

Xem ra thành kiến về Đông y của những người này rất sâu nặng.

Lâm Chính lấy điện thoại ra gọi vào một số nọ.

“Thầy Lâm, có chuyện gì tôi có thể giúp thầy không?”, đầu kia điện thoại vẫn là giọng nói kích động của Anna.

“Tôi gặp chút rắc rối, là người của Hiệp hội Y tế các cô, cô giúp tôi giải thích chút đi”, Lâm Chính nhét điện thoại vào tay George, sau đó đi về phía giường bệnh.

George ngạc nhiên nhìn điện thoại, lại nghe thấy trong điện thoại không ngừng có giọng nói vang lên.

“Thầy Lâm? Thầy Lâm?”.

Giọng nói này?

“Cô là… Phó hội trưởng Anna?”, George sững sờ.

“George?”, Anna ở bên kia điện thoại cũng sửng sốt, người thông minh như cô ta lập tức đoán ra điều gì, vội hỏi: “Vừa rồi Lita đã gọi điện thoại cho tôi, có phải mọi người đang làm khó thầy Lâm không?”.

“Anh ta… Anh ta thật sự là thầy của cô sao?”, George cảm giác đầu óc mình sắp nổ tung.

Chẳng phải trước nay Phó hội trưởng Anna luôn coi thường Đông y sao? Sao lại như vậy?

“Geogre, tôi cần anh cho tôi một câu trả lời hài lòng!”.

Anna nghiêm túc nói.

Mặc dù điện thoại không mở loa ngoài, nhưng trong phòng yên tĩnh, giọng nói đó vẫn vô cùng vang vọng.

Nghe thấy giọng nói đó, người của Hiệp hội Y tế đều im lặng.

Lúc này, Lâm Chính cũng bắt đầu châm cứu.

Vẻ mặt anh vô cùng chăm chú, châm bạc hạ xuống, gần như dốc hết toàn bộ tinh lực của anh.

Một lúc sau, anh ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Mau gọi người đi bốc chút thuốc, tông lư tử, đương quy, địa long, đại hoàng, đảng sâm, đinh công đằng… mỗi thứ ba gam, ngoài ra, có sâm tuyết không?”.

“Có… Có! Có sâm tuyết!”, Lương Sinh hoàn hồn, vội vàng gật đầu.

“Có bao nhiêu năm? Sâm tuyết hai trăm năm trở lên có tìm được không?”, Lâm Chính hỏi.

“Hai trăm năm trở lên?”, Lương Sinh chần chừ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play