“Các vị, đây là chuyện liên quan đến danh dự của Nam Phái, nếu chúng ta chùn bước, thì chúng ta phải ăn nói thế nào với Nam Phái đây? Liên thủ đi, nếu cậu ta đã muốn đấu với bốn người chúng ta, vậy thì chúng ta hãy cùng so chiêu với cậu ta! Lẽ nào bốn người chúng ta còn không chống lại nổi một người?”, Vũ Văn Mặc trầm giọng nói.

Ông ta đã nói đến thế thì đâu còn lý do gì để từ chối chứ?

“Vậy được, chúng ta đấu một phen!”.

“Xem thằng nhãi này lấy đâu ra tự tin để ngông cuồng như vậy!”.

Mấy người Bích Nhàn trầm giọng quát, sau đó cùng bước tới, dàn thành hàng ngang nhìn chằm chằm người kia.

Cả hội trường thấy thế thì đều xôn xao!

Cả bốn giám khảo cùng ra tay kìa!

Đây là chuyện kinh hãi đến mức nào chứ?

“Các thầy cô có cần giúp đỡ không ạ?”.

Đúng lúc này, Uông Canh ở hàng ghế thí sinh lên tiếng.

Anh ta đứng thứ sáu trong bảng bác sĩ thiên tài, thực lực không biết cao hơn Ninh Đồ bao nhiêu. Tuy Ninh Đồ thua thảm hại, nhưng anh ta không sợ. Hơn nữa lên tiếng vào lúc này cũng là thời cơ tuyệt vời để lôi kéo mối quan hệ với Nam Phái.

“Không cần đâu Uông Canh, cậu đứng bên cạnh xem là được rồi”.

Bích Nhàn gật đầu, ánh mắt có vẻ khen ngợi.

Cậu ta đang bày tỏ quyết tâm đây mà!

Uông Canh lên tiếng vào lúc này chứng tỏ cậu ta có lòng hướng về Nam Phái, có thể chiêu mộ làm thành viên cốt cán.

“Vậy thì chúc bốn thầy cô giành được chiến thắng!”, Uông Canh mỉm cười.

“Đối phó với một kẻ không biết trời cao đất dày như cậu ta mà phải trang trọng thế sao?”.

Kim Đỉnh hừ một tiếng, nói với người kia: “Nói đi, lần này thi kiểu gì?”.

“Nếu chữa bệnh thì cũng không còn nhiều người bệnh nữa, chúng ta thi cái khác đi”.

Người kia bình thản nói.

“Thi cái gì?”, Vũ Văn Mặc trầm giọng hỏi.

“Đâm châm”, người kia đáp.

“Đâm châm? Cái này thì có gì để thi chứ? Thi xem ai đâm giỏi hơn sao?”, Bích Nhàn hừ lạnh.

“Không không không, thi xem ai đâm chuẩn hơn”, người kia nói.

“Nghĩa là sao?”.

Ai nấy đều tỏ vẻ kinh ngạc và khó hiểu.

Người kia không nhanh không chậm đáp: “Cơ thể người có 36 tử huyệt, thêm 15 tử huyệt ẩn, tổng cộng là 51. Chúng ta thi xem ai có thể đâm trúng tử huyệt của đối phương đi. Bốn người các ông có thể lên cùng lúc, chỉ cần đâm trúng tử huyệt của tôi, tôi nghĩ cho dù tôi không nhận thua cũng không được. Đương nhiên, nếu tôi đâm trúng tử huyệt của các ông, thì chắc các ông cũng biết hậu quả là gì. Thế nào? Dám thi không?”.

Bốn người Vũ Văn Mặc nghe thấy thế liền biến sắc.

Xung quanh ồ lên kinh ngạc.

“Đây là đùa giỡn với tính mạng sao?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play