Tần Bách Tùng đỏ cả mắt, sốt ruột gọi một tiếng, chạy vào trong.

Bắt mạch.

Không còn thấy bất cứ mạch đập nào.

Tần Ngưng… đã chết!

“Ngưng!”.

Tần Bách Tùng hét lên thảm thiết, nhưng mãi vẫn không lay tỉnh được Tần Ngưng.

Ông ta lấy tờ giấy trong tay Tần Ngưng, đó là một bức di thư…

Di thư chỉ có vài câu đơn giản:

“Ông nội, nếu cháu chết rồi, cháu nghĩ ông Long Thủ và thế gia Văn Nhân sẽ không làm gì nhà họ Tần nữa nhỉ? Ông giúp cháu chuyển lời cho anh Lâm, xin lỗi, cháu rất yêu anh ấy…”.

Trên di thư là những vệt nước mắt, như chim quyên khóc ra máu…

Nhìn những chữ này, Tần Bách Tùng khóc không thành tiếng, cả người ngồi quỳ trên đất, gào khóc giống như một đứa trẻ.

Ông ta chưa từng nghĩ Tần Ngưng lại quyết liệt như vậy, lại dùng cách thức này để kết thúc tất cả…

Tần Bách Tùng hối hận muốn chết.

“Tần Bách Tùng, ông có ở đó không? Lúc nào chúng ta đi Nam Phái?”.

Lúc này, ở bên ngoài vang lên giọng của Lâm Chính.

“Thầy, tôi ở đây…”, Tần Bách Tùng đáp lại bằng giọng khàn khàn, gần như khản cả cổ họng.

Lâm Chính ở ngoài nhà kinh ngạc, lập tức chạy vào, nhìn thấy Tần Ngưng đã không còn sự sống nằm trên giường, vẻ mặt lập tức thay đổi.

Anh chạy tới, vội vàng đặt tay lên cổ Tần Ngưng. Lát sau anh đưa tay ra, rút một cây kim ra khỏi cổ Tần Ngưng.

Trên cây kim đó… bôi đầy chất độc!

“Cô ấy đã tự sát!”.

Lâm Chính quay đầu, lạnh lùng nhìn Tần Bách Tùng, hỏi bằng giọng sắc bén: “Tần Bách Tùng, đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Tần Ngưng lại tự sát?”.

Tần Bách Tùng giàn giụa nước mắt, kể lại chuyện tối qua.

“Ông nói gì?”.

Lâm Chính mở to mắt, cảm thấy nghẹt thở, hai tay siết chặt, hai mắt đỏ như máu.

Một lúc sau, anh bật cười, nụ cười cực kỳ bi thương, cực kỳ thê lương…

Tần Bách Tùng chưa bao giờ thấy Lâm Chính để lộ tiếng cười như vậy.

Vẻ mặt anh… vô cùng dữ tợn…

“Xem ra tôi đã sai, tôi vẫn luôn sai. Tôi không nên giấu giếm điều gì, có lẽ quyết sách của mẹ… không hề đúng đắn…”.

“Thầy…”.

“Cô ấy đã chết khoảng năm tiếng. Tần Bách Tùng, mau lên, đi chuẩn bị châm bạc cho tôi! Có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, mau lên!”, Lâm Chính đột nhiên quay đầu, mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm ông ta, nói.

“Cần châm bạc làm gì?”, Tần Bách Tùng sững sờ.

“Đi đi là được!”.

Lâm Chính quát khẽ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play