Nghĩ tới đây, Tần Ngưng cảm thấy thấy thật nặng nề. Đúng lúc này, một bóng hình đột ngột xuất hiện chặn trước mặt cô.

Tần Ngưng khẽ chau mày, ngước đầu nhìn thì thấy một người đàn ông mặc vest với vẻ mặt khôi ngôi nhưng có phần hơi nhợt nhạt đang đứng trước mặt mình. Mặc dù người này có cơ thể vạm vỡ nhưng có phần thiếu sắc khí, có vẻ do gần đây ăn chơi quá độ.

“Văn Nhân Chiếu Giang?”, Tần Ngưng thất thanh.

“Tần Ngưng, chúng ta nói chuyện đi”, Văn Nhân Chiếu Giang trầm giọng.

“Chúng ta không thân lắm, có gì để nói chứ?”, Tần Ngưng bừng tỉnh, thản nhiên nói.

“Người đàn ông lúc trước ở cùng em là ai vậy?”, Văn Nhân Chiếu Giang hỏi với vẻ vô cảm.

“Trình Thường Sinh nói với anh rồi à?”, Tần Ngưng tái mặt.

“Điều đó không quan trọng, quan trọng là người đàn ông đó rốt cuộc là ai vậy?”, Văn Nhân Chiếu Giang lạnh giọng chất vấn.

“Là ai thì liên quan gì tới anh?”, Tần Ngưng hừ giọng.

“Liên quan gì tới anh sao? Em là người mà anh thích, em đã được chỉ định gả cho anh rồi, còn nói là không liên quan?”, Văn Nhân Chiếu Giang nói bằng giọng bá đạo của một tổng tài.

Nếu là những cô gái khác thì sớm đã bị chinh phục bởi vẻ ngầu lòi đó rồi, duy chỉ có Tần Ngưng là chẳng bận tâm. Cô ấy quay người định bỏ đi.

“Tần Ngưng, em đứng lại cho anh”, Văn Nhân Chiếu Giang chộp lấy cổ tay Tần Ngưng.

“Anh bỏ tôi ra”, Tần Ngưng giãy giụa.

“Nếu hôm nay em không nói rõ thì anh sẽ không cho em đi đâu hết”.

“Anh…”, Tần Ngưng thở hồng hộc đầy tức giận. Cô lấy ra một cái kéo, tức giận gầm lên: “Anh còn không buông thì đứng trách sao tôi không khách sáo đấy”.

“Nếu đâm anh mà có thể chấp nhận anh thì anh để em đâm”, Văn Nhân Chiếu Giang lạnh lùng nói.

“Vậy thì anh hãy từ bỏ đi. Tôi nói anh nghe, người đàn ông mà Trình Thường Sinh nhìn thấy là người đàn ông của tôi. Sau này tôi sẽ gả cho anh ấy, anh từ bỏ hi vọng đi”, Tần Ngưng lạnh lùng nói.

Câu nói đó không khát gì nhát dao đâm vào trái tim Văn Nhân Chiếu Giang. Anh ta nhìn Tần Ngưng chăm chăm: “Em lên giường với nó rồi à?”

“Anh có bỏ tay ra không?”, Tần Ngưng nghiến răng.

“Nói cho anh nghe, rốt cuộc em đã lên giường với nó chưa?”, Văn Nhân Chiếu Giang vô cùng kích động, anh ta siết mạnh tay.

“Anh làm tay tôi đau quá rồi”, Tần Ngưng đau tới mức không chịu được nữa.

“Không ngờ em lại là người như vậy. Nếu đã thế thì đừng trách sao anh không khác sáo? Tới đây”.

Văn Nhân Chiếu Giang lạnh giọng, lôi Tần Ngưng vào một căn phòng.

“Khốn nạn!”, Tần Ngưng thở dốc, biết là không làm gì được Văn Nhân Chiếu Giang, thế là trong lúc mất kiểm soát, cô đã đâm vào anh ta.

Văn Nhân Chiếu Giang rùng mình vội vàng lùi lại và nhìn xuống thì thấy cây kéo đã đâm ngay vùng bụng của mình.

Máu tươi chảy ra. Tần Ngưng tái mặt, cũng lùi lại với cơ thể run rẩy.

“Á! Giết người rồi!”

“Cậu Văn Nhân!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play