“Nơi tôi đang ở có”.

“Vậy mai tôi tới chỗ ông”, Lâm Chính nói.

“Vâng”.

“À phải rồi, ông có biết Tư Đồ Kính không?”, Lâm Chính đột nhiên nhớ ra.

Nghe nói ân oán giữa anh và Nam Phái cũng do kẻ này gây ra. Nhưng mà không có kẻ này thì Nam Phái vẫn theo dõi anh.

“Tôi biết, đương nhiên là biết. Tư Đồ Kính là môn sinh của Vũ Văn Mặc, là thiên tài xếp vị trí số sáu trong lần tuyển bác sĩ lần trước. Người này rất có thiên phú, y thuật cũng tiến bộ rất nhanh, nhưng tôi cảm thấy không được đàng hoàng cho lắm”, Tần Bách Tùng nói.

“Tôi có chút rắc rối với kẻ đó nhưng hắn đã bị tôi dạy dỗ cho một trận rồi. Giờ tôi nghĩ sư phụ của hắn Vũ Văn Mặc cũng sẽ gây phiên phức cho tôi thôi”.

“Chẳng trách lúc tôi đi tìm bọn họ thì Vũ Văn Mặc lại có phản ứng dữ dội như vậy”, Tần Bách Tùng bừng tỉnh.

“Ngày mốt tôi cũng sẽ giải quyết gọn chuyện này với Vũ Văn Mặc”, Lâm Chính nhắm mắt, không nói thêm gì nữa.

Tần Ngưng ở bên cạnh chỉ im lặng lắng nghe. Cô ấy tỏ rõ vẻ lo lắng nhưng chỉ im lặng không nói gì.

Vào khách sạn, Lâm Chính bèn đi nghỉ ngơi. Tần Ngưng không về phòng ngay mà đi tìm Tần Bách Tùng.

“Ông ơi, sự việc nghiêm trọng đến thế cơ ạ?”, Tần Ngưng cẩn trọng hỏi.

“Thực tế còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng nhiều”, Tần Bách Tùng thở dài.

“Vậy ông thấy anh Lâm khả năng thắng có lớn không?”, Tần Ngưng lại hỏi.

“Ông không biết. Nếu ngày mốt thầy đi đấu y thuật, với trình độ của thầy thì có lẽ việc chèn ép Nam Phái không thành vấn đề. Ông chỉ sợ…người đó sẽ ra mặt thôi”, Tần Bách Tùng lầm bầm.

“Người nào ạ? Ai ạ?”

“Còn ai được chứ? Chính là phó viện trưởng Long”.

“Cái gì ạ?…Ông ta không phải đã ở ẩn rồi sao ạ?”

“Thế nhưng tháng trước ông ta lại quay về Nam Phái rồi”, Tần Bách Tùng nói.

Tần Ngưng tái mặt, vội vàng lùi lại với ánh mắt sững sờ. Một lúc sau, cô gái nhắm mắt lại.

“Ông nội…ông nói là tìm người giúp…có tác dụng gì không ạ?”

“Tìm gì mà tìm”, Tần Bách Tùng tức giận quát lên: “Lẽ nào ông phải nhờ tới cháu gái ông để bảo vệ thầy của ông sao? Tần Ngưng cháu nghe đây, không được làm loạn. Hai ngày này ngoan ngoãn ở trong khách sạn, rõ chưa?”

Tần Ngưng mím môi, không nói gì nữa.

“Ông đi bận việc đã, nếu thầy có chuyện gì thì gọi cho ông”.

Tần Bách Tùng nặng nề rời khỏi khách sạn. Tần Ngưng nhìn ra cảnh đêm bên ngoài, đôi mắt ánh lên vẻ đau khổ và bất lực.

Sáng ngày hôm sau, Tần Bách Tùng đã sớm mua đủ những nguyên liệu mà Lâm Chính dặn. Lâm Chính mang số dược liệu tới phòng thuốc tư nhân của Tần Bách Tùng.

Tần Ngưng không tới làm phiền họ, cô cứ thất thần đi lại trong học viện.

Cô cảm thấy rối rắm trong lòng. Mặc dù cô ấy rất tin tưởng vào thực lực của Lâm Chính nhưng dù sao đây cũng là Nam Phái mà, một nguồn sức mạnh quá lớn, đâu phải thứ mà một con người có thể đối đầu được?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play