Cạch!

Trương Trung Hoa đặt ly rượu xuống, thở ra một hơi, cười tươi nhìn sang Lâm Chính.

“Nhóc, có phải đến lúc cháu nên giải thích cho ông biết rốt cuộc chuyện này là sao rồi không?”.

“Ông ngoại, không có gì để giải thích hết, cháu chỉ là bạn của những người này mà thôi”, Lâm Chính ăn thức ăn, nói.

“Bạn?”, Trương Trung Hoa vô cùng ngạc nhiên.

“Đúng đúng đúng, chúng tôi đều là bạn của hội trưởng Lâm”.

“Chúng tôi đều là bạn của cậu ấy!”.

Đám người Mai Nghị vội nói.

“Hội trưởng Lâm?”, Trương Trung Hoa ngạc nhiên: “Cháu làm hội trưởng rồi à? Cháu là hội trưởng của hội nào?”.

“Ông cụ không biết sao? Cậu Lâm là hội trưởng của Hiệp hội Đông y Giang Thành!”, Hoàng Mậu nói.

“Cái gì?”, Trương Trung Hoa ngạc nhiên không thôi.

Đứa cháu rể vô dụng ở rể nhà họ Tô của mình… từ lúc nào đã trở thành hội trưởng của Hiệp hội Đông y Giang Thành?

Chuyện này đúng là khó tin!

Nhưng mà… chỉ dựa vào chức hội trưởng Hiệp hội Đông y, đến mức để những người này biến thành bộ dạng như con cháu vậy sao?

Trương Trung Hoa nghiêm túc nhìn Lâm Chính: “Nhóc, cháu còn thân phận gì nữa?”.

“Ông ngoại, trước kia cháu đã nói thật với ông rồi, chỉ là ông không tin mà thôi”.

“Trước kia đã nói thật với ông?”.

Ông cụ hơi hoang mang, ông ta uống hơi nhiều rượu, cộng thêm tuổi tác đã lớn, trí nhớ cũng không tốt, suy nghĩ một lúc lâu cũng không nhớ ra Lâm Chính đã nói thật với mình điều gì.

“Bỏ đi, mặc kệ nó, nào, uống rượu!”.

Tâm trạng của ông cụ rất tốt, cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, nâng ly cười nói.

Người xung quanh đều hưởng ứng, tiếng cười không dứt.

Còn người nhà họ Trương, từ lâu đã bị lờ đi.

Trương Tùng Hồng đi đến bên cạnh Đỗ Sâm, vẻ mặt âm trầm, hạ giọng nói: “Ông Đỗ, bây giờ nên làm thế nào? Hình như Lâm Chính này không dễ đối phó, cũng không biết cậu ta cho những người kia uống bùa mê gì. Nếu chúng ta cứ cố chấp đưa Lâm Chính đi, e là sẽ khá phiền phức”.

“Hừ, phiền phức? Có phiền phức gì chứ? Ông tưởng đám chó mèo này là đối thủ của nhà họ Đỗ tôi được sao? Ông đừng quên nhà họ Đỗ tôi đến từ Yên Kinh, không phải Quảng Liễu các ông là có thể so sánh được!”, Đỗ Sâm hừ một tiếng, rõ ràng vẫn không chịu thua.

Hai mắt Trương Tùng Hồng phát sáng, gật đầu.

Phải, nhà họ Đỗ đến từ Yên Kinh, đằng sau còn có Tập đoàn Diệu Không kia mà!

Chỉ cần nhà họ Trương dựa vào thân cây to nhà họ Đỗ, chắc chắn có thể đứng vững ở Quảng Liễu.

Đúng lúc này, ngoài đại sảnh vang lên một giọng nói khàn đặc già nua.

“Ông Trương… Ông có ở đây không?”.

Giọng nói này vừa vang lên, mọi người đều sững sờ, nhìn ra ngoài đại sảnh.

“Giọng nói thật quen thuộc”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play