Nhưng hôm nay Mai Nghị lại tươi cười, hơn nữa còn mong chờ và hi vọng được mời rượu ông ta, như sợ ông ta không uống vậy.

“Ông ngoại sao thế? Ông không thích ông ta mời rượu ông sao?”, Lâm Chính ở phía này thản nhiên hỏi.

Dứt lời, sắc mặt Mai Nghị bỗng chốc trắng bệch, nhìn Trương Trung Hoa mà sốt ruột đến độ nước mắt sắp rơi.

“Không có chuyện đó”, tuy Trương Trung Hoa rất hoang mang, nhưng trong lòng cũng thấy rất vui, uống hết một hơi.

“Ông cụ uống giỏi quá!”, Mai Nghị cảm kích không thôi, vội vàng uống hết rượu trong ly.

“Cậu Mai ngồi xuống đi, cùng nhau uống”, Trương Trung Hoa cười nói.

Mai Nghị nghe vậy, khó xử nhìn Lâm Chính.

“Ông ngoại tôi nói ông ngồi thì ông ngồi đi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Vâng, vâng, cảm ơn ông ngoại… Không không không, cảm ơn ông cụ Trương!”, Mai Nghị kích động mà nói năng lộn xộn, vội vàng ngồi xuống.

Tiếp theo, Hoàng Mậu của nhà họ Hoàng cũng tiến lên, nâng ly nói: “Ông cụ, chúng ta không phải lần đầu gặp mặt, nhưng lại là lần đầu uống rượu. Thế này vậy, ông uống một ly, tôi uống ba ly, được không? Nào, mời ông!”.

Nói xong thì uống liền ba ly, không hề qua loa.

“Được! Được! Mau ngồi xuống uống, ngồi xuống uống!”, ông cụ cười lớn.

“Ông cụ, tôi cũng mời ông một ly!”.

“Ông cụ, tôi cạn đây!”.

“Ông cụ, ông cứ từ từ, ăn chút thức ăn! Tôi cạn đây!”.



Những nhân vật lớn ở tỉnh Quảng Liễu đều rất cung kính, lần lượt mời rượu, sau đó ngồi xuống xung quanh bàn.

Không lâu sau, bàn đã được lấp đầy người.

Những người này không ai thua kém gì Trương Trung Hoa…

Trương Trung Hoa cười ha hả, tâm trạng rất tốt, nhưng lại cảm thấy đầu mình choáng váng, không biết là uống rượu nhiều quá hay là thế nào.

Lần đầu tiên ông ta gặp trường hợp này.

Phải biết rằng ngày xưa, những người này đâu thể nào uống rượu cùng ông ta, có thể gọi ông ta một tiếng ông cụ Trương đã là thể diện lớn lắm rồi, thế mà bây giờ bọn họ lại ngồi quanh ông cụ một cách ngay ngắn.

Đây đúng là cảnh tượng nằm mơ mới có.

Ông cụ có chút không tin nổi.

Đừng nói là ông ta, những người khác trong nhà họ Trương cũng như vậy.

Lúc này, Trương Tùng Hồng không dám nói thêm chữ nào.

Đỗ Sâm cũng bị cảnh này làm chấn động.

Bà Nhậm thì rơi vào trầm mặc.

“Mẹ, rốt cuộc… xảy ra chuyện gì vậy? Những người này đang làm gì?”, Thành Bình sững sờ, lắc cánh tay của Trương Ái Khởi.

“Mẹ cũng không biết…”, Trương Ái Khởi nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play