Khoảng mười phút sau, tiếng động cơ của Lamborghini vang lên bên ngoài cửa nhà họ Khai.
Sắc mặt của Khai Kỳ trắng như tờ giấy, Khai Hoành cũng đã mất đi tiếng nói.
Loạt tiếng bước chân gấp rút vang lên, kèm theo đó là tiếng hét lớn muốn xé cả cổ họng của Khai Mạc.
“Bố, chú hai, chú ba! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
Nhưng không ai trả lời.
Khi Khai Mạc đi vào nhà, nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị mà thê thảm trong sân, hắn không khỏi sững sờ.
“Khai Mạc, bây giờ chỉ còn thiếu món nợ của anh là chưa tính mà thôi”.
Lâm Chính đứng dậy, đi về phía Khai Mạc.
“Không…”.
Tiếng la thảm thiết vang khắp nhà họ Khai.
…
Yên Kinh.
Bên bờ sông nào đó ở vùng ngoại ô, một người đàn ông trung niên mặc áo thường ngày, đội mũ lưỡi trai đang ngồi bên bờ sông câu cá.
Dù cho ánh mặt trời chói chang, người đàn ông trung niên vẫn không nhúc nhích, toàn thân không có một giọt mồ hôi nào, vô cùng thần kỳ.
“Ông!”.
Một người đàn ông khá trẻ tuổi đi tới, cẩn trọng lên tiếng.
“Lần sau đến thì đi nhẹ một chút, chậm một chút, không vội. Cậu xem, cậu làm cá của tôi chạy hết rồi!”, người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm mặt hồ, bình tĩnh nói.
“Xin lỗi ông”, người đến cúi thấp đầu.
“Nói chuyện công việc đi”.
“Vâng thưa ông, chúng con đã phái người đến Giang Thành điều tra, đây là toàn bộ tư liệu về Tập đoàn Dương Hoa”, người đó lấy một xấp tài liệu từ trong cặp tài liệu trong tay ra, đưa cho người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên đặt cần câu lên giá, nhận lấy tài liệu xem.
“Chủ tịch Lâm chính là thần y Lâm?”, người đàn ông trung niên nhíu mày. .
Truyện mới cập nhật“Vâng”.
“Vậy thì sao tin tức liên quan đến Chủ tịch Lâm này lại ít như vậy? Thậm chí ngay cả tên cậu ta cũng không có?”.
“Chủ tịch Lâm này vô cùng bí ẩn, cho dù xuất hiện trước mặt công chúng cũng đội mũ, không nhìn rõ mặt. Có lẽ anh ta cố ý che giấu thân phận, chúng con muốn điều tra cũng không dễ dàng”.
“Đã là thời đại nào rồi còn chơi trò này. Giấy không gói được lửa, cậu ta là ai sớm muộn cũng sẽ lộ rõ chân tướng”, người đàn ông lắc đầu, đặt tài liệu sang một bên.
“Thưa ông, có cần tiếp tục điều tra không ạ?”.
“Không cần. Các cậu đã đích thân đến Giang Thành mới điều tra được chừng đó, có tiếp tục đi nữa cũng không điều tra được gì”.
“Thưa ông… Bây giờ chúng con nên làm thế nào?”.
“Đừng làm nữa, vốn cũng không phải chuyện gì lớn. Chỉ một Tập đoàn Dương Hoa nhỏ nhoi, tôi cũng không để vào mắt, đợi cậu ta làm to một chút, nghĩ cách chiêu mộ về”, người đàn ông trung niên bình tĩnh nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT