Lâm Chính đi đến trước mặt Khai Kỳ, châm bạc trong tay nhẹ nhàng hạ xuống vai Khai Kỳ. Cây châm bạc xuyên qua quần áo ông ta, nhẹ nhàng ghim lên người ông ta.

Như muỗi cắn vậy.

Cả người Khai Kỳ run lên, giống như bị điện giật. Ông ta vốn còn định nói gì đó, nhưng hai chân bủn rủn, sau đó yếu ớt ngã ra đất, giống như ông Nhiếp, không động đậy gì được nữa.

“Anh cả!”.

Hai mắt Khai Hoành long sòng sọc, sau đó hét lên một tiếng nhào tới Lâm Chính, muốn liều chết với anh.

Nhưng vẫn không có tác dụng.

Lâm Chính búng ngón tay, châm bạc lại bay ra, đâm vào ngực Khai Hoành. Khai Hoành vóc người cường tráng, cao một mét tám cũng ngã ra đất giống như người không xương.

“Mặc dù tôi không giết toàn bộ cả nhà họ Khai các ông, nhưng tôi có thể khiến Quảng Liễu từ nay không còn nhà họ Khai. Nửa đời sau của các ông trải qua trên giường đi, đây xem như quà đáp lễ của Lâm Chính tôi dành cho nhà họ Khai các ông”.

Lâm Chính nói rồi, quay người đi về phía những người khác của nhà họ Khai.

“Dừng tay, mau dừng tay!”.

Khai Kỳ nằm dưới đất gào lên thê thảm.

Nhưng không có bất cứ tác dụng gì.

Dưới châm bạc của Lâm Chính, từng người trong nhà họ Khai gục xuống.

Bọn họ không chết, nhưng phải sống nửa đời còn lại ở trên giường.

Đợi đến khi làm xong mọi chuyện, Lâm Chính lấy điện thoại từ trong tay Khai Kỳ, tìm số của Khai Mạc, gọi đi.

Lúc này, Khai Mạc đang ôm người đẹp uống rượu, trò chuyện ở một câu lạc bộ nào đó, vô cùng vui vẻ. Thấy điện thoại reo, hắn không khỏi nhíu mày, sau đó bắt máy.

“Bố, chuyện gì vậy?”, Khai Mạc cười hỏi.

“Mau về nhà họ Khai đi”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Giọng nói này quen quá… Anh là ai?”, Khai Mạc sửng sốt, vội vàng hỏi.

Lâm Chính cúp máy.

Khai Kỳ liều mạng hét lên: “Tiểu Mạc, đừng về đây! Đừng về đây!”.

Nhưng Khai Mạc đã không nghe thấy nữa.

“Cầu xin cậu! Cầu xin cậu! Ít nhất hãy tha cho Tiểu Mạc đi, cầu xin cậu!”, Khai Kỳ đau khổ khóc lóc, hét lên với Lâm Chính.

Lúc này, ông ta thà rằng mình chết đi.

“Vậy vì sao nhà họ Khai các người không nghĩ tới chuyện tha cho tôi?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.

Hơi thở của Khai Kỳ run rẩy, không nói gì nữa.

Phải.

Nếu Lâm Chính không có những thủ đoạn như vậy, rơi vào kết cục này sẽ là cả nhà Tô Quảng.

Giữa hai người đã là kẻ thù không đội trời chung.

Đối với kẻ thù, sao Lâm Chính có thể mềm lòng?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play