Đó là Cực Lạc Kiếm Quân. Ông ta nhìn chăm chăm bọn họ bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Nói cho tôi biết, là ai giết chết con trai tôi?”

Người của Thiên Ma Đạo nhìn nhau. Rõ ràng là họ không hiểu ông ta đang nói gì. Thế nhưng họ có thể cảm nhận được, khí tức của người đàn ông này vô cùng đáng sợ, rõ ràng là mạnh hơn bọn họ rất nhiều…

“Giết …”, người của Thiên Ma Đạo không hề sợ hãi, chỉ đồng loạt chém về phía Cực Lạc Kiếm Quân.

“Đồ mèo mả gà đồng”, Cực Lạc Kiếm Quân tức giận, gầm lên. Sát khí phóng ra bốn phía.

Trong nháy mắt…Vụt vụt…Toàn bộ người của Thiên Ma Đạo đều bị phanh thây.

Không ai đỡ được.

Mật thất dưới tầng hầm của trang viên.

Mọi người cố gắng giữ cửa, ai nấy đều dùng hết sức lực.

Nhưng… không có tác dụng gì.

Thuộc hạ của Cung Hỉ Vân gần như đều bị chấn động đến mức nôn ra máu, khó mà chặn được cửa lớn.

Viêm Hận cũng như vậy.

Thực lực của đối phương quá mạnh, ngay cả hắn cũng không chống đỡ nổi.

Lúc này cánh cửa kia đã hoàn toàn biến dạng.

Nếu không phải đích thân nhìn thấy, Cung Hỉ Vân không dám tin.

Cánh cửa ngay cả bom đạn cũng không đánh nát được, thế mà lại bị bọn họ dùng tay không đánh nát…

Đáng sợ đến thế nào?

Ầm!

Tiếng nổ lớn lại vang lên.

Viêm Hận canh giữ ở cửa đột nhiên bị đánh bay ra ngoài, tông vào vách tường ở phía sau, sau đó lăn một vòng trên đất, khóe miệng tràn máu.

“Hả?”.

Cung Hỉ Vân sửng sốt, quay đầu nhìn, lại thấy cánh cửa dày nặng xuất hiện một dấu tay lồi lên.

“Không thể nào! Không thể nào!”.

“Rốt cuộc đây là đám quái vật gì vậy?”.

Cô ta lẩm bẩm, đầu óc đã trống rỗng.

“Từ bỏ đi, vô dụng thôi, thực lực của Thiên Ma Đạo không phải tôi và cô có thể tưởng tượng. Cô Cung, nếu các cô còn có đường nào khác có thể chạy thì mau chóng dẫn người chạy trốn đi! Tiếp tục ở lại đây chỉ có con đường chết!”, Bạch Họa Thủy lắc đầu nói.

“Nơi này không có đường nào khác! Chỉ có con đường này thông ra bên ngoài…”.

Cung Hỉ Vân có vẻ mặt rất khó coi.

Cô ta cũng biết, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn cũng bị công phá.

Cô ta đã hiểu sơ về thực lực của đối phương, đến mức này rồi hình như đã không còn đường nào để đi.

Bạch Họa Thủy hít sâu một hơi, trong lòng vô cùng cảm khái, bà ta không ngờ mình lại có kết cục như vậy.

“Chuyện đời đúng là khó đoán, bỏ đi, bỏ đi, cứ kết thúc như vậy đi!”.

Bà ta ngồi trên ghế, nhắm hai mắt lại, yên lặng đợi cái chết giáng xuống.

Cửa đã bị phá đến mức hoàn toàn biến dạng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play