“Giết người rồi”, người đi đường thấy vậy vừa kêu toáng lên vừa bỏ chạy.

Tô Quảng, Trương Tinh Vũ cũng sợ tới mất hồn. Tô Nhu vẫn còn may. Dù sao thì người này cũng đã định giết chết cả nhà cô, nên cô hận lắm.

“Tô Nhu, mọi người không sao chứ?”, Lâm Chính vội quay lại hỏi.

“Chúng tôi vẫn ổn. Thần y Lâm, tay của anh…vẫn đang chảy máu kìa…”, Tô Nhu nói.

“Không sao, mọi người đi theo tôi, tôi đưa mọi người tới nơi an toàn”, Lâm Chính trầm giọng, lập tức lấy điện thoại ra và gọi cho Từ Thiên.

Tô Nhu không sao, Lâm Chính như trút được gánh nặng. Lúc này, Thái Thương Long và Cực Lạc Kiếm Quân cũng đã có mặt.

Thấy Lâm Chính vội vàng chạy tới cứu Tô Nhu, ông ta hừ giọng: “Vì một người con gái mà hoảng loạn như thế, nhóc, xem ra cảnh giới của cậu cũng không hề cao nhỉ”.

“Nhân sinh quan của tôi và ông không giống nhau. Tôi trân quý những người bên cạnh mình. Còn ông thì không, vì vậy cuộc đời ông chỉ toàn sự tiếc nuối”, Lâm Chính điềm đạm đáp lại.

“Cậu…”, Cực Lạc Kiếm Quân định phát tiết nhưng khựng lại. Vì dù sao thì Lâm Chính cũng nói đúng. Đây chính là nỗi đau cả đời này của ông ta.

Lúc này, vài chiếc xe lái tới. Đi đầu là Từ Thiên.

“Chủ tịch Lâm”, Từ Thiên bước xuống, thấy Lâm Chính thì ông ta mừng lắm.

“Mọi người vẫn ổn chứ”, Lâm Chính vội hỏi.

“Chúng tôi không sao nhưng các anh em vẫn đang chiến đấu, hơn nữa trang viên…hình như cũng bị tiêu hủy rồi”, Từ Thiên do dự rồi lên tiếng.

“Cái gì? Trang viên bị tiêu hủy rồi sao?”, Lâm Chính khẽ tái mặt.

“Bạch Họa Thủy đâu. Bọn họ thế nào rồi?”

“Chủ tịch Lâm, tôi cũng không rõ. Cậu bảo chúng tôi đi tìm cô Tô nên chúng tôi không dám chậm trễ, bèn đưa người rời đi. Mấy người Cung Hỉ Vân có lẽ đang canh chừng mật thất”, Từ Thiên nói.

“Cửa của mật thất được làm từ chất liệu đặc biệt, có lẽ là cầm cự được một lúc. Chúng ta nhanh chóng đi cứu viện thôi”, Lâm Chính hô lên.

“Vâng”, Từ Thiên đáp lại.

“Tô Nhu cùng với bố mẹ lên xe trước đi”, Lâm Chính lên tiếng.

“Chúng ta đi đâu? Ngoài ra chuyện này là thế nào vậy? Tại sao những người đó lại muốn giết chúng tôi? Đã xảy ra chuyện gì thế?”, Tô Nhu vội hỏi. Cô không thể nào chấp nhận được hiện thực.

“Tô Nhu, cô lên xe trước, tôi sẽ từ từ giải thích cho cô”, Lâm Chính nói. Tô Nhu nín thở nhưng vẫn cố gắng giữ sự mạnh mẽ và đưa bố mẹ lên xe.

Nhưng đúng lúc này. Vụt….vụt…Vô số các bóng đen từ đâu lao tới, vây kín xe của Từ Thiên. Sát khí hừng hực bủa vây.

“Bọn họ tới rồi”, Từ Thiên trầm giọng.

“Kệ họ, cứ thế lái xe đi tới trang viên”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Nhưng…chủ tịch Lâm…”

“Cứ lái xe là được”, Lâm Chính gằn giọng, ngắt lời của Từ Thiên. Từ Thiên hoảng hốt, nhưng vẫn làm theo. Ông ta lao thẳng vào đối phương.

Người của Thiên Ma Đạo sao có thể bỏ qua. Họ lập tức chém tới.

Đúng lúc này…Một đường kiếm lóe sáng. Bốn người của Thiên Ma Đạo lập tức nổ tung, chết ngay tại chỗ. Những kẻ khác tái mặt, đồng loạt nhìn về phía đường kiếm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play