Thần Nữ lắc đầu, chẳng buồn khuyên nữa, chỉ nói thẳng: “Cách đây không xa. Nếu cậu muốn đi thì tôi có thể đưa cậu đi. Thực lực của cậu không tệ, hay là liên thủ với tôi, cùng tiêu diệt ông ta. Cậu lấy cuốn sách còn tôi thì diệt trừ hậu họa”.

“Ok, vậy chúng ta hành động thôi?”, Lâm Chính gật đầu.

“Giờ hành động sao? Vậy còn đệ tử của tôi?”

“Giao cho phó chưởng môn Thiên Diệp đi. Có ông ấy ở đây thì không sao đâu”.

“Điều này..”, Thần Nữ Thái Vũ tỏ ra do dự.

“Thần Nữ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho đệ tử của bà. Nếu có như chuyện gì ngoài ý muốn, dù tôi không đấu được thì cũng sẽ đưa họ đi cùng”, Thiên Diệp vội nói.

“Vậy được, vậy nhờ cả vào ông”, Thần Nữ Thái Vũ gật đầu.

Bà ta cũng không còn cách nào khác Vị sư thúc hung hiểm đó mà còn sống ngày nào thì bà ta còn cảm thấy bất an ngày ấy.

Nếu mà đấu tay đôi thì bà ta không phải là đối thủ của ông ta. Lần này có Lâm Chính giúp, bà ta chắc chắn có cơ hội thắng.

Sau khi đưa ra quyết định thì Thần Nữ Thái Vũ và Lâm Chính cùng với Thái Thương Long xuất phát đi về phía núi Ô Nha.

Đúng như những gì Thần Nữ Thái Vũ đã nói, núi Ô Nha cách chỗ bọn họ đang ở không xa, tầm hơn trăm kilomet. Khi ba người tới nơi thì mới phát hiện ra đây là một khu vực không người, khắp nơi là chướng khí, vô cùng nguy hiểm.

Thần Nữ Thái Vũ rất rành đường nên nhanh chóng đưa họ tới địa điểm cần đến. Xem ra bà ta đã nhiều lần tới đây tìm sư thúc của mình. Thế nhưng để lên đến đỉnh núi thì Thần Nữ Thái Vũ cảm thấy khó khăn.

“Thần y Lâm, núi Ô Nha chướng khí quá nhiều, các thể loại nguy hiểm đều có, để có thể lên núi an toàn thì tôi cũng không đảm bảo được. Chúng ta đi từ từ thôi”, Thần Nữ Thái Vũ nói.

“Không cần, để tôi dẫn đường”, Lâm Chính nhìn chướng khí trước mặt, điềm đạm nói.

“Cậu sao?”, Thần Nữ Thái Vũ giật mình. Thế nhưng Lâm Chính đã vượt lên trước rồi. Bà ta khẽ chau mày, liếc nhìn Thái Thương Long vẫn im lặng nãy giờ và bước tiếp.

Lâm Chính đi rất gấp, vòng bên này, ngoẹo bên kia với tốc độ khá nhanh. Điều này khiến Thần Nữ Thái Vũ ngạc nhiên.

“Lẽ nào…cậu từng tới nơi này?”, bà ta liền hỏi

“Không hề”.

“Vậy tại sao cậu rành đường thế”.

“Tôi không rành đường, nhưng tôi quen với những môi trường như thế này. Lúc chúng tôi học về y thuật, thường phải đi lấy thuốc. Khi đi lấy những loại thuốc quý thì cũng phải tới những nơi nguy hiểm như thế này. Thực ra, trong số những nơi tôi từng đi qua thì nơi này cũng chưa là gì”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Vậy sao?”, Thần Nữ Thái Vũ bừng tỉnh. Ba người nhanh chóng tới sườn núi Ô Nha. Ở đây có một cái động lớn, chính là nơi sư thúc của Thần Nữ Thái Vũ – Vũ Trị sinh sống.

Nghe nói năm xưa, khi thần miếu đại loạn, nhánh của Vũ Trị đều bị đuổi ra khỏi miếu. Bọn họ đã trốn vào núi Ô Nha và định cư tại đây. Thế nhưng bọn họ vẫn thấy không cam tâm, vẫn nhiều lần đổ máu, liều mạng với người của miếu thần Thái Vũ.

Giờ đây, cao thủ hai bên đã chết gần hết, truyền nhân cũng chẳng còn mấy người, núi Ô Nha chỉ còn lại một mình Vũ Trị. Và miếu thần Thái Vũ cũng trở nên sa sút.

Không thể phủ nhận dù là ai thì kẻ địch lớn nhất cũng không phải là người khác mà là chính mình. Thần miếu Thái Vũ là ví dụ điển hình cho việc tựsinh tự diệt. Ba người đi tới cửa hang bèn dừng lại.

Thái Thương Long nhìn vào trong cái hang đen xì, khẽ nói: “Thần y Lâm, để tôi đi dò đường”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play