Anh ta đã từng tiếp xúc với nhiều thiên kiêu, ngay cả hai người đứng hạng đầu anh ta cũng đã từng tiếp xúc, nhưng chưa ai cho anh ta cảm giác như vậy.

Thần y Lâm ở Giang Thành?

Ở bên ngoài không biết có bao nhiêu người từng nghe nói tới người này, nhưng có ai thật sự xem trọng anh?

“Hi vọng hai người đó có thể gặp anh ta, chắc là… rất đặc sắc nhỉ?”.

Thái Thương Long lẩm bẩm.

Không biết qua bao lâu, Thần Nữ Thái Vũ đi ra ngoài.

Trên tay bà ta còn cầm một chồng sách cổ cũ kỹ dày nặng.

Trên sách phủ đầy bụi, vừa nhìn đã biết là rất lâu năm.

Lâm Chính sáng mắt.

“Ở đây cả, cậu lấy đi”, Thần Nữ Thái Vũ đưa tới, thản nhiên nói.

Lâm Chính vội vàng lật ra, sau đó tỏ vẻ mừng rỡ.

“Đúng nó rồi. Tốt quá”, Lâm Chính trông vô cùng kích động, cầm cuốn sách mà tay run run.

“Thần y Lâm chúc mừng cậu có được y điển tuyệt thế. Y thuật của cậu chắc chắn sẽ gia tăng cho xem”, Thiên Diệp mỉm cười. Một nhân tài như vậy chắc chắn phải giữ lại Tử Huyền Thiên. Thế nhưng dù chưởng môn có nhường địa vị cho người này thì anh vẫn từ chối…phải làm thế nào đây?Thiên Diệp cảm thấy khó nghĩ.

Đúng lúc này, Lâm Chính chau mày.

“Chuyện gì vậy?”, ông ta hỏi.

“Sao thế?”, Thần Nữ Thái Vũ cũng lên tiếng.

“Tại sao cuốn sách này lại thiếu mất một nửa?”, Lâm Chính lật cuốn sách thì không thấy nửa sau. Sách có dấu hiệu bị xé.

Thần Nữ Thái Vũ lắc đầu: “Tôi nghe sư phụ tôi nói, trước đây miếu thần Thái Vũ xảy ra đại loạn, hai bên tranh giành truyền thừa của tổ tiên, ai cũng muốn có được truyền thừa và muốn kế vị miếu thần chính thống, trở thành chủ nhân của ngôi miếu mà cuốn xách này vốn là một trong những thứ được truyền thừa nên đã bị tranh cướp”.

“Vậy nửa còn lại ở đâu?”

“Tôi cũng không rõ. Rất có khả năng nằm trong tay của sư thúc tôi”, Thần Nữ Thái Vũ lên tiếng.

“Sư thúc của bà sao?”

“Chính là ông cụ bị cậu đánh đấy”, Thần Nữ Thái Vũ khẽ nói: “Lần này ông ta đến đây là để ép tôi mở mộ của sư tôn, ép tôi giao lại miếu thần. Tôi không chịu, thế là ông ta định lấy đệ tử của tôi ra ép tôi. Tôi vốn định thỏa hiệp rồi nhưng đúng lúc trận tỷ thí diễn ra, mọi người đều lên đây cả. Vì không muốn để xảy ra sơ suất nên ông ta bảo tôi đuổi mọi người đi trước. Ông ta thuộc nhánh còn lại trong cuộc đại loạn năm xưa. Nhánh của tôi và nhánh của ông ta là hai phe đối lập. Vậy nên tôi đoán nửa còn lại nằm trong tay ông ta”.

“Hóa ra là vậy. Vậy thì giờ sư thúc của cô ở đâu?”, Lâm Chính lại hỏi.

“Có lẽ là trên núi Ô Nha, đó là địa bàn của ông ta…nhưng mà thần y Lâm, không phải cậu định đi lên đó đấy chứ? Nếu cậu làm vậy thì tôi khuyên cậu nên dừng lại. Nơi đó, mười người đi thì chết cả mười, dù có là tôi thì cũng chưa chắc sống sót đi ra được. Vì một cuốn sách, hà tất phải mạo hiểm như vậy”, Thần Nữ Thái Vũ trầm giọng.

“Núi Ô Nha ở đâu?”, Lâm Chính hình như có nghe qua về địa danh này. Còn những lời còn lại của Thần Nữ, anh đều để ngoài tai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play