Mọi người chỉ đành đi theo.

“Vẫn có đồ ngốc không có mắt nhìn đại cục”.

Di Nguyệt Cung Nữ vô cùng tức giận.

Nhưng thấy Thái Thương Long như sát thần, trong lòng cũng có chút sợ hãi.

Trước đó cô ta không tin, nhưng bây giờ thấy Thái Thương Long thần uy như vậy, liền không khỏi lo sợ.

Lâm Chính không quan tâm đến trận giết chóc ở bên ngoài, đi như bay.

Chẳng mấy chốc đã nhìn thấy mấy bức tượng đang cầm đao kiếm, đứng sừng sững bất động trên con đường trước mặt.

Những bức tượng này chặn hẳn đường, muốn qua đó thì phải lách qua khe hở giữa bọn chúng.

Nhưng cho dù là đồ ngốc cũng biết nếu lại gần, thì e là sẽ bị những bức tượng này băm nát.

“Người máy!”.

Người của Tử Huyền Thiên lớn tiếng kêu lên.

Lâm Chính không nói gì, bắt đầu quan sát những người máy kia.

Đúng lúc này, một người của Tử Huyền Thiên bước tới: “Thần y Lâm, chúng ta phải nhanh chóng lấy được đá Thái Vũ rồi rời khỏi đây thôi, nếu không Thái Thương Long mà đến thì chúng ta tiêu đời! Tôi đưa các sư huynh sư đệ qua đó mở đường cho anh, anh mau đi qua lấy đá Thái Vũ đi!”.

Dứt lời, anh ta rút kiếm ra xông về phía trước.

Những người khác cũng theo sát.

“Đứng lại!”.

Lâm Chính vội quát.

Mọi người khựng lại.

“Sao thế thần y Lâm?”.

“Các anh cứ thế xông tới thì khác gì đâm đầu vào chỗ chết? Tôi thấy đây không phải là người máy đơn giản đâu, chỉ dựa vào đao kiếm thì chắc chắn không làm gì được”, Lâm Chính khàn giọng nói.

“Sao anh lại nói vậy?”, đệ tử kia khó hiểu hỏi.

“Các anh hãy nhìn cơ thể của những người máy này đi”, Lâm Chính đáp.

Bọn họ lập tức ngước mắt lên nhìn, thông qua ánh sáng hắt ra từ những ngọn đuốc treo trên tường, bọn họ mới phát hiện trên cơ thể của những người máy này đều có rất nhiều vết đao kiếm mờ mờ.

“Đây là…”

“Còn phải nói nhiều sao? Trước các anh đã có người định xông qua rồi, nhưng rất tiếc là bọn họ đều thất bại”, Lâm Chính bình thản nói.

Sắc mặt mọi người đều có vẻ khó coi.

“Thần y Lâm, anh nói xem làm sao bây giờ?”.

“Để tôi thử xem sao”.

Lâm Chính bình tĩnh nói, hai mắt bỗng đanh lại, lập tức khởi động cơ thể võ thần rồi xông tới.

Khoảnh khắc anh xông tới, dường như tất cả các bức tượng đều được kích hoạt, điên cuồng vung đao kiếm trong tay lên chém về phía này.

Mỗi nhát đao kiếm đều tỏa ra khí nhẫn đáng sợ, dù là thứ gì chạm vào cũng bị chém thành hai nửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play