“Vâng, thần y Lâm”, đám đông chắp tay.

Mọi người đi vào vùng cơ quan. Bên trong là cầu thang kéo dài xuống dưới. Có đèn đuốc soi sáng chứ không hề tăm tối. Thế nhưng ở đây vô cùng ẩm ướt. Họ đi và thấy xương chất đầy hai bên. Có lẽ đã có không ít người bỏ mạng ở đây.

Chắc là họ chết bởi tay của kẻ địch. Lâm Chính chau mày, tiếp tục đi về phía trước. Đi được một lúc họ bỗng cảm thấy mùi máu tanh tưởi xộc lên mũi.

“Thần y Lâm cẩn thận”, người của Tử Huyền Thiên lao lên, bảo vệ Lâm Chính.

“Không cần lo lắng. Đi nhanh thôi, phía sau có người tới rồi. Không muốn bị người ở phía sau đâm cho một nhát thì đi nhanh lên”, Lâm Chính nói.

“Nhưng thần y Lâm, phía trước…hình như đang giết nhau”.

“Cứ đi là được rồi”, Lâm Chính quát lên và bước đi nhanh hơn. Đám đông không dám do dự, vội đi theo.

Đi được tầm vài phút thì hết bậc thang, họ cuối cùng cũng nhìn thấy nơi phát ra mùi tanh của máu. Hết bậc thang là một khoảng trống rộng giống như một quảng trường.

Mà ở đầu bên kia xuất hiện nhiều lối đi. Không ai biết các lối đi này thông tới đâu.

Phía trước lối đi có một đám người đang chém giết lẫn nhau. Trong đó, có một người định chạy vào một đường hầm, đó là Thái Thương Long.

Dịch Nguyệt Cung Nữ cùng các cao thủ tiến hành bao vây. Thái Thương Long chỉ có một mình, rơi vào cảnh đơn thương độc mã thế nhưng người của cung Di Nguyệt ngã xuống như ngả rạ, hiện trường vô cùng thảm khốc.

Có vẻ như Di Nguyệt Cung Nữ cũng bị thương nặng. Toàn thân cô ta đẫm máu.Thế nhưng cô ta không hề tỏ ra sợ hãi. Bởi vì những người xông vào đều là đội viện trợ của cô ta.

“Các vị, đừng hòng nghĩ tới việc lấy đá Thái Vũ. Nếu như các người không giết chết Thái Thương Long, mà bị đối phương giết chết thì ngay sau đó đối phương sẽ tìm các người tính sổ. Tới khi đó tất cả sẽ chết sạch. Vì vậy mau liên thủ với tôi, giết chết thiên kiêu thứ ba này đi”, Dịch Nguyệt Cung Nữ hét lớn.

Đám đông dao động. Đúng vậy, nếu không có cứu viện thì Di Nguyệt Cung Nữ sẽ không cầm cự được.

Một khi cô ta chết, những người còn lại lấy được đá Thái Vũ cũng có tác dụng gì.

Thế là tất cả hô hào, lao tới bao vây Thái Thương Long.

Hiện trường đánh nhau túi bụi.

Hầu hết mọi người đều tham gia chiến đấu.

Nhưng Thái Thương Long không chút sợ hãi, còn cất tiếng cười lớn.

“Ha ha ha, đến đúng lúc lắm! Đến đúng lúc lắm! Hôm nay ta sẽ cho đám ngu xuẩn vô tri này biết sự lợi hại của bổn thiên kiêu, ha ha ha…”

Thái Thương Long càng đánh càng hăng, càng đánh càng cuồng bạo, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi đã có gần một trăm người chết trong tay anh ta.

Có thể nói là ra tay đoạt mạng.

Không ai có thể đỡ nổi một chiêu của anh ta.

“Thần y Lâm, chúng ta làm sao bây giờ? Có cần xông lên giúp không?”, một đệ tử của Tử Huyền Thiên đanh giọng hỏi.

Lâm Chính liếc mắt nhìn tình hình chiến đấu ở bên này, bình thản đáp: “Cứ mặc kệ đi, chúng ta đi đường của chúng ta”.

“Ơ…”

Người của Tử Huyền Thiên có chút do dự.

Nhưng Lâm Chính không hề giải thích, xoay người rồi chọn một con đường rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play