Anh đã nói rõ thân phận, nhưng Tô Nhu nhất quyết không tin, xem ra không bày mọi thứ rõ ràng trước mắt cô, thì cô sẽ không thể chấp nhận thân phận của anh…

“Thôi bỏ đi Tiểu Nhu, hay là chúng ta để hôm khác, đây là bệnh viện, nếu em cãi nhau với anh ta thì không tốt cho em, cũng không tốt cho hai bác, đừng chấp anh ta nữa”, anh Hoa mỉm cười nói.

“Anh nói đúng, anh Hoa, em không nên cãi nhau với anh ta. Ăn cơm thì thôi vậy, thời gian này em muốn chăm sóc bố em, ở bên bố em nhiều hơn”, vẻ mặt Tô Nhu đầy áy náy, nói.

“Việc nên làm mà, em phải làm gì thì làm đi, anh sẽ mua hoa quả đến sau”.

“Anh Hoa, không cần đâu”.

“Cần chứ, cần chứ, em mau đi đi”, anh Hoa cười đáp.

Tô Nhu vô cùng cảm động, cảm kích nói: “Cảm ơn anh nhiều lắm”.

Dứt lời, cô liền xoay người trở lại phòng bệnh, trước khi đi còn trừng mắt lườm Lâm Chính, ánh mắt đầy căm ghét.

Bây giờ ấn tượng của cô về Lâm Chính càng ngày càng tệ.

Tô Nhu vừa đi, nụ cười trên mặt anh Hoa dần dần biến mất.

Anh ta quay sang nhìn Lâm Chính.

“Anh chính là Lâm Chính hả? Tôi có nghe nói về anh”, anh Hoa cười nói.

“Anh là ai?”.

“Hoa Mãn Thần, đồng nghiệp cũ của vợ anh!”.

“Đồng nghiệp?”.

“Trước kia tôi từng thực tập hai tháng ở công ty nhà họ Tô các anh, lúc đó cũng làm ở bộ phận tài vụ. Chắc là anh không biết, dù sao tôi cũng chỉ ở tập đoàn Thịnh Hoa một thời gian rất ngắn”.

“Vậy sao? Một người có thể bỏ ra hai triệu tệ không thèm chớp mắt sao lại chạy đến làm ở Thịnh Hoa chứ?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.

“Ha ha ha, còn có thể là vì chuyện gì chứ? Chẳng phải là vì vợ anh sao?”, Hoa Mãn Thần nheo mắt ghé lại gần Lâm Chính, mỉm cười nói: “Hai năm trước tôi đến Giang Thành chơi, vừa khéo gặp vợ anh một lần. Tôi chưa bao giờ thấy cô gái nào thông minh xinh đẹp như vậy, lúc đó tôi đã định tán vợ anh rồi. Nếu không phải nhà tôi gọi về gấp, thì cô ấy đã thành người phụ nữ của tôi từ lâu rồi. Hừ, nghe nói anh chưa từng đụng vào vợ anh, cô ấy vẫn còn trinh nguyên, chậc chậc chậc, nghĩ thôi đã khiến người ta cảm thấy hưng phấn rồi”, Hoa Mãn Thần cười nói, ánh mắt đầy cuồng nhiệt.

Lâm Chính siết chặt nắm tay, chỉ muốn tung một cú đấm vào mặt anh ta.

Nhưng đây là bệnh viện, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng vẫn đang ở đây.

Hơn nữa anh cũng biết, đây là những lời Hoa Mãn Thần đang cố ý chọc tức anh, mục đích là để anh ra tay đánh anh ta.

Tên Hoa Mãn Thần này tâm cơ rất sâu, lúc nãy mời đi ăn cũng chỉ để thăm dò Tô Nhu. Nếu Tô Nhu đồng ý thì tốt quá, nếu miễn cưỡng đồng ý, thì phải suy xét. Khi Tô Nhu và Lâm Chính cãi nhau, anh ta lập tức hủy kèo không đi ăn nữa, để thể hiện sự rộng lượng của mình trước mặt Tô Nhu.

Nếu bây giờ Lâm Chính đánh Hoa Mãn Thần thì chắc chắn Tô Nhu sẽ biết, đến lúc đó cô sẽ chỉ càng căm hận Lâm Chính hơn, đồng thời cũng nảy sinh cảm giác vô cùng áy náy với Hoa Mãn Thần. Về lâu về dài, đương nhiên Tô Nhu sẽ bị Hoa Mãn Thần hạ gục.

Lâm Chính hít sâu một hơi, kiềm chế tâm trạng kích động, bình thản nói: “Chỉ cần chưa ly hôn thì Tô Nhu vẫn là vợ tôi, tôi khuyên anh tốt nhất hãy dẹp bỏ ý nghĩ đó đi, đừng nhóm ngó Tô Nhu nữa, nếu không tôi không thể đảm bảo anh sẽ gặp chuyện gì đó ở Giang Thành đâu”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play