Sắc mặt Lâm Chính lạnh lùng, nhìn chằm chằm người đàn ông kia, rồi hỏi Tô Nhu: “Tiểu Nhu, anh ta là ai?”.

“Không liên quan đến anh! Cút đi!”, Tô Nhu lạnh lùng quát.

“Anh là chồng em!”, Lâm Chính sẵng giọng.

“Chúng ta sắp ly hôn rồi”, Tô Nhu mặt không cảm xúc nói.

Sắc mặt Lâm Chính u ám.

“Tiểu Nhu, anh nhận được tin nhắn của em, vừa sáng ra đã đến Giang Thành. Sao rồi? Bác gái xảy ra chuyện à? Có nghiêm trọng không?”, người đàn ông tên cậu chủ Hoa kia mỉm cười nói, thái độ vô cùng hòa nhã, nhưng khi nhìn về phía Lâm Chính, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lùng.

“Mẹ em cần tiền làm phẫu thuật, em… em cần khoảng hai triệu tệ, anh Hoa… anh có thể cho em vay không?”.

“Hai triệu tệ thôi sao? Có có có! Anh chuyển ngay cho em đây!”, người đàn ông mỉm cười, tỏ vẻ hào phóng, lập tức gọi một cuộc điện thoại, rồi cúp máy nói: “Trong vòng 10 phút, hai triệu tệ sẽ được chuyển vào tài khoản của em”.

“Cảm ơn anh Hoa, em sẽ nhanh chóng trả lại cho anh”, Tô Nhu vui mừng như điên.

“Không sao, không sao, thực ra không trả cũng được, dù gì chúng ta cũng quen nhau lâu như vậy rồi”, anh Hoa mỉm cười đáp.

“Cảm ơn anh…”, Tô Nhu vô cùng cảm kích.

Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi luôn là chuyện khiến người ta cảm động nhất.

“Tiểu Nhu, em khách sáo quá, mau đi làm việc đi. Làm xong nếu có thời gian, chúng ta có thể đi ăn không? Em từ chối anh nhiều lần lắm rồi”, anh Hoa cười nói.

Tô Nhu nghe thấy thế, sắc mặt cứng đờ, do dự một lát rồi vẫn gật đầu: “Vâng…”

Cô vừa dứt lời, hơi thở của Lâm Chính như nghẹn lại.

“Tiểu Nhu, em là vợ anh, sao em có thể đi ăn với người đàn ông khác chứ?”.

Lâm Chính lạnh lùng nói.

Anh cũng là đàn ông, cho dù không có bao nhiêu cái gọi là tình yêu đối với Tô Nhu, nhưng điều đó không quan trọng, bởi vì không ai muốn vợ mình đi ăn với người đàn ông khác cả.

Trước kia Lâm Chính bị gọi là vua mọc sừng, nhưng vì đó là sừng do anh tự cắm, nên anh không quan tâm.

Còn chuyện này thì anh không chấp nhận được!

“Tôi đã nói rồi, chúng ta sắp ly hôn, tôi đi ăn với ai thì liên quan gì đến anh? Đến lượt anh quản lý chắc?”, Tô Nhu tức giận mắng.

“Anh nói không được là không được”, Lâm Chính quát.

Chuyện này không có gì để thương lượng cả.

“Lâm Chính, anh chỉ là một thằng vô dụng ở rể nhà họ Tô tôi, dựa vào đâu mà đòi quản lý tôi chứ?”, Tô Nhu to tiếng.

Câu nói này của cô thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Vừa nghe thấy là ở rể, không ít người liền chỉ trỏ, bàn tán xôn xao.

Mã Hải cũng cau mày, nhưng đây là chuyện nhà của Lâm Chính, nên ông ta sẽ không nhúng tay vào.

Lâm Chính không biết nên nói gì cho phải.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play