Chỉ thấy lá chắn lửa kia bị một quyền của Lâm Chính đấm xuyên qua, nắm tay máu me be bét không còn hình dạng của Lâm Chính đánh mạnh vào người Bạch Viêm.

Bốp!

Cả người Bạch Viêm bay đi, nặng nề ngã xuống đất, nhìn rất thảm hại.

“Bạch Viêm!”.

Hắc Hỏa kinh hãi kêu lên.

“Ông vẫn còn rảnh nhìn ông ta à?”.

Giọng nói lạnh lùng của Lâm Chính vang lên.

Hắc Hỏa nín thở, chỉ thấy Lâm Chính vung cánh tay quét tới, cánh tay đó dường như mang theo thần lực vạn cân, khiến không khí cũng chấn động rung lên.

Ông ta vội vàng giơ tay lên, nhưng quá gấp gáp nên cũng không đón đỡ được, bị Lâm Chính hất bay đi.

Dịch Tiên Thiên và người của Thương Minh ở phía sau trợn mắt há mồm ra nhìn.

“Cậu Lâm… mạnh… mạnh quá!”.

Dịch Tiên Thiên ngẩn người nói.

Ai nấy đều sinh lòng kính phục.

Lâm Chính mạnh mẽ như vậy, khiến bọn họ cảm thấy rất an toàn.

“Các ông cũng chẳng ra sao cả”.

Lâm Chính dừng tay lại, bình thản nói.

“Cậu đã thắng”.

Bạch Viêm ho hai tiếng rồi bò dậy, nhìn bàn tay gần như đã bị phế của Lâm Chính, nói: “Nhưng tôi không ngờ cậu lại mạnh tay như vậy, dù phế một bàn tay cũng phải khiến chúng tôi bị thương. Kiểu đánh này của cậu khiến người ta rất kinh ngạc, nhưng vô ích, cậu không thể khiến chúng tôi bị thương, ngược lại còn khiến bản thân bị thương nặng. Nếu chúng ta vẫn đánh tiếp, mà cậu lại bị mất một tay thì sức chiến đấu sẽ giảm mạnh, tôi muốn giết cậu cũng dễ như trở bàn tay! Cậu làm vậy chẳng khác nào tự sát cả!”.

“Ai nói vậy?”.

Lâm Chính mặt không cảm xúc giơ tay lên, khẽ nắm lại: “Tôi nghĩ chắc các ông không hiểu rõ về phương pháp chiến đấu của tôi rồi”.

Vừa dứt lời, chỉ thấy da thịt ở lòng bàn tay gần như bị nướng chín của Lâm Chính bỗng bắt đầu nhu động.

Gân bắt đầu tự nối lại, da thịt dần lành, những chỗ xương bị gãy cũng dần khôi phục dáng vẻ ban đầu.

Cảnh tượng kinh hãi không khác gì thời gian bị đảo ngược.

“Cái gì?”.

Bạch Viêm và Hắc Hỏa đều há hốc miệng.

Không quá 10 giây, cánh tay của Lâm Chính đã khôi phục lại như ban đầu, không còn dấu vết thương tích nào.

“Y võ tối thượng! Y võ tối thượng!”.

Hắc Hỏa lẩm bẩm, vẻ mặt đầy kinh hãi.

“Chúng tôi đã coi thường cậu rồi!”.

Bạch Viêm thở hắt ra một hơi, khàn giọng nói: “Nhưng dù thế nào thì cậu cũng đã thắng, dị hỏa ở đây, cậu hãy lấy đi!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play