Đôi mắt Bạch Viêm lóe lên một tia tán thưởng, nhưng vẻ mặt cũng dần trở nên nghiêm túc.
Vèo!
Lâm Chính đã hành động.
Người như lôi hỏa, lao thẳng về phía Bạch Viêm như tia chớp.
Luồng khí thế đó không gì có thể đỡ được.
Bạch Viêm dường như nín thở, giơ hai tay lên vạch một đường về phía trước.
Soạt!
Một lá chắn hình tròn bằng lửa màu đỏ bỗng xuất hiện.
Lá chắn tỏa ra nhiệt độ rất cao, thậm chí còn thiêu đốt mặt đất xung quanh đỏ rực lên.
Tuyệt đối không được chạm vào lá chắn này, nếu không chắc chắn thân xác bằng máu thịt sẽ lập tức bị hòa tan thành vũng máu, thậm chí là bốc hơi hoàn toàn.
Nhưng Lâm Chính không hề dừng lại, mà nện một quyền tới không chút do dự.
Quyền kình tàn bạo dường như muốn xuyên thủng mọi thứ.
Cực kỳ đáng sợ!
“Thằng oắt này muốn chết thật sao?”.
Hắc Hỏa thấy khuôn mặt đầy dữ tợn của Lâm Chính hiện rõ vẻ quyết tuyệt, trong lòng giật thót sợ hãi.
“Dù cậu đã dung hòa được hỏa chủng, thì chắc chắn vẫn không chống lại được ngọn lửa của Bạch Viêm. Bạch Viêm đã tu luyện ở đây được gần trăm năm, cậu tưởng ai cũng đối phó được sao? Cậu làm vậy là tự đâm đầu vào chỗ chết!”.
Hắc Hỏa nói.
Tuy ông ta rất khâm phục dũng khí của Lâm Chính, cũng rất kinh ngạc trước thủ đoạn của anh.
Nhưng thực lực của hai bên có sự cách biệt quá lớn.
Cách biệt này không thể dựa vào dũng khí là có thể bù đắp được.
Nhưng ngay sau đó.
Bốp!
Nắm đấm của Lâm Chính nện mạnh vào lá chắn lửa, đồng thời trên nắm đấm cũng tỏa ra một ngọn lửa màu trắng, muốn xé rách ngọn lửa trên lá chắn để đấm mạnh vào trong.
“Cái gì?”.
Bạch Viêm vô cùng ngạc nhiên.
Kiểu đánh của Lâm Chính là kiểu đánh không cần mạng.
Nắm đấm của anh hoàn toàn không chịu được sức lửa của lá chắn, nhưng anh vẫn không bỏ cuộc mà tiếp tục tấn công.
Sức mạnh càng ngày càng lớn, càng ngày càng tàn bạo.
Nắm đấm của Lâm Chính cũng dần bị nứt toác, nát bấy.
Nhưng anh vẫn không dừng lại.
Hai luồng lửa đối chọi nhau.
Cuối cùng!
Keng!
Một âm thanh chói tai vang lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT