Trời đất ơi, nếu ông ta biết đây là Chủ tịch Lâm nổi tiếng như cồn, thì đánh chết ông ta cũng không dám đắc tội.
“Hay cho câu hiểu lầm! Tống Kinh quay phim chắc cũng không bá đạo như ông! Cả bến sông rộng lớn như vậy bị các ông phong tỏa, ngay cả người dân Giang Thành cũng không được đặt chân tới? Các ông là vua làng à?”, Lâm Chính bình thản nói.
“Việc này… việc này…”, Trần Hỉ không biết nên nói gì cho phải.
“Chủ tịch Lâm, chúng tôi biết sai rồi, đảm bảo sau này sẽ không tái phạm nữa, anh hãy cho chúng tôi một cơ hội đi”, Trương Kỳ Nhan nặn ra một nụ cười, nói với giọng điệu hơi nũng nịu, hi vọng có thể dựa vào tư sắc để lấp liếm cho qua.
Nhưng sao Lâm Chính có thể nhìn trúng loại dung chi tục phấn như cô ta chứ?
Trương Kỳ Nhan thầm tức giận, trong lòng mắng chửi Lâm Chính không hiểu phong tình.
Nhưng khi nhìn thấy Liễu Như Thi đứng bên cạnh Lâm Chính, thì không khỏi tự thẹn kém sắc.
So với người đẹp tự nhiên như Liễu Như Thi, thì người đẹp dựa vào dao kéo và son phấn như cô ta đâu còn chút ưu thế nào?
“Chủ tịch Lâm, không biết không có tội mà, nếu chúng tôi biết anh đến, thì sao có thể đối xử với anh như vậy chứ? Anh cũng đừng chấp chúng tôi nữa! Anh phải biết rằng bộ phim này do công ty giải trí Gia Hoàng đầu tư quay, chúng tôi cũng chỉ muốn quay cho tốt thôi”, đúng lúc này, Tiếu Nam vẫn luôn giữ im lặng cũng lên tiếng, tuy nói thì nói vậy, nhưng giọng điệu uy hiếp thì vô cùng rõ ràng.
“Công ty giải trí Gia Hoàng? Anh lấy nó ra để uy hiếp tôi sao?”, Lâm Chính nhìn về phía Tiếu Nam, bình thản hỏi.
“Uy hiếp thì không dám, tôi chỉ muốn nói cho anh biết sự thật thôi. Tốt xấu gì công ty giải trí Gia Hoàng cũng nằm trong tốp ba cả nước, tuy không bằng Dương Hoa của anh, nhưng tôi nghĩ hai nhà xảy ra mâu thuẫn vì chuyện nhỏ nhặt này thì chắc hẳn cũng gây ảnh hưởng không nhỏ đến quý công ty nhỉ? Anh Lâm đừng vì cái nhỏ mà bỏ cái to”, Tiếu Nam trầm giọng “khuyên nhủ”.
Tống Kinh nghe thấy thế thì ngoạc miệng chửi bới: “Ngu xuẩn! Đần độn!”.
“Đạo diễn Tống, ông nói gì cơ?”, Tiếu Nam hơi sửng sốt.
Lâm Chính gật đầu lia lịa: “Xem ra anh đúng là đang uy hiếp tôi rồi, Tiếu Nam, tôi vốn chỉ định cho anh một bài học nhỏ, nhưng bây giờ xem ra sự việc không còn đơn giản nữa rồi”.
“Chủ tịch Lâm, anh muốn làm gì?”.
Tiếu Nam hơi biến sắc.
Chỉ thấy Lâm Chính ngoảnh sang nói: “Giúp tôi gọi điện thoại cho Mã Hải, bảo ông ta thu mua Gia Hoàng. Ngoài ra, thông báo với tất cả mọi người trong giới giải trí, không, là tất cả mọi người trong các ngành nghề, phong sát hẳn ba người này. Sau này, tôi không những không cho phép bọn họ đặt chân vào giới giải trí, mà còn không được phép làm bất cứ nghề nào. Còn nữa, sau khi thu mua Gia Hoàng thì tìm ngay hợp đồng kí kết bộ phim này của bọn họ, đưa cho đám Khang Gia Hào, kiện ba người bọn họ, tôi muốn bọn họ khuynh gia bại sản”.
“Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi sẽ báo ngay với giám đốc Mã”, Từ Thiên cung kính đáp.
Ba người biến sắc.
“Chủ tịch Lâm, anh… anh tuyệt tình quá đấy!”, Tiếu Nam tái mặt, tức giận nói. .
Truyện Full“Câm miệng đi, đồ ngu này!”, Trần Hỉ đầu đầy mồ hôi, phẫn nộ mắng.
Còn Trương Kỳ Nhan đã đờ đẫn cả người.
“Tuyệt tình sao? Vậy thì thế này đi, tôi tặng cho mỗi người một mảnh ruộng, nếu sau này các anh không còn gì ăn thì có thể làm ruộng”, Lâm Chính bình thản nói.
“Làm ruộng?”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT