“Thật hay giả vậy?”

“Không thể nào”.

Những tiếng nghi ngờ vang lên. Nhưng ngay sau đó thì họ đã phải im bặt. Lâm Chính bỏ mũ xuống, để lộ ra khuôn mặt như thiên thần của mình. Trong nháy mắt, cả hiện trường hóa đá.

Ba giây sau…

“Woa!”, tiềng hò reo rầm trời vang lên.

“Là chủ tịch Lâm. Là chủ tịch Lâm đấy”.

“Thần y Lâm! Em yêu anh!”

“Thần y Lâm, xin anh hãy nắm tay em một lần thôi. Ước nguyện cả đời em là được nắm tay anh”.

“Mẹ ơi, con được gặp thần y Lâm rồi. Con được gặp thần tượng rồi”.

“Thần y Lâm. Huhu…”, vô số người gào khóc, điên cuồng lao vào trong. Cả hiện trường bị mất kiểm soát.

Liễu Như Thi nhìn đám người như phát điên bằng vẻ không dám tin. Cô bàng hoàng. Những người này là fan cuồng sao?

Hình như đúng là vậy. Lâm Chính từng tham gia đóng ‘Chiến hổ’, nhưng cô tin những người này thích anh không chỉ đơn giản là vì anh từng đóng phim. Mà vì anh là thần y Lâm.

Anh đã cung cấp vô số các loại thuốc, thành lập ra Huyền Y Phái chữa bệnh mỗi ngày và cứu sống không biết bao nhiêu những người nghèo khổ, khiến họ có cuộc sống mới. Bọn họ không chỉ yêu quý anh mà còn sùng bái anh.

Liễu Như Thi có thể nhận ra ánh mắt họ nhìn anh khác hẳn cách nhìn dành cho Tiếu Nam và Trương Kỳ Nhan.

Cô nín thở, khẽ mỉm cười. Tốt quá rồi!

Những người bao vây Lâm Chính lập tức giải tán. Đám bảo vệ cũng luống cuống, không biết phải làm thế nào.

Bọn họ nào ngờ người mà họ sắp xử lý lại chính là thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng.

“Đưa hết đi giao cho Từ Thiên xử lý”, Lâm Chính điềm đạm hỏi.

“Dạ”, Tống Kinh gật đầu, lập tức ra hiệu với người đằng sau, vài người bảo vệ tới từ Kỳ Lân Môn lập tức lao lên, ghì đám người kia xuống và lôi đi.

“Phải rồi, người bảo vệ này chăm sóc đặc biệt cho tôi nhé”, Lâm Chính chỉ vào người trước đó định đánh anh.

“Vâng chủ tịch Lâm”, Tống Kinh gật đầu.

“Thần y Lâm tha mạng. Xin thần y Lâm”, người bảo vệ hét lớn nhưng vô ích.

Lâm Chính quay qua nhìn Trần Hỉ và bước tới. Trần Hỉ giật mình, cảm thấy ớn lạnh toàn thân…

“Cô Trương, cô cũng là người trong ngành, cô xem tôi có đủ nổi tiếng không?”, Lâm Chính nhìn Trương Kỳ Nhan và điềm đạm hỏi.

Trương Kỳ Nhan sợ đến mức hồn bay phách lạc, cả người run lập cập.

Tay này có to hay không?

Tổng doanh thu mấy bộ phim của cô ta còn không bằng con số lẻ của “Chiến Hổ”, cô ta lấy gì để so sánh chứ?

Huống hồ nhân vật như thần y Lâm cần quan tâm đến doanh thu phòng vé sao? Giá trị thị trường của Dương Hoa không biết nhiều gấp bao nhiêu lần công ty quản lý đứng sau cô ta, cô ta lấy gì để vênh váo với nhân vật như vậy chứ?

“Chủ tịch Lâm, đều là hiểu lầm! Là hiểu lầm thôi! Chúng tôi biết sai rồi!”.

Trần Hỉ hoàn hồn đầu tiên, vội cúi đầu khom lưng mỉm cười, nhưng mồ hôi lạnh túa ra, trong lòng sợ hãi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play